Bị Hạ Huyền xỉ vả như vậy, Nam Tri lúc này mới chậm rãi nhớ ra, gần đây tiết tự học buổi tối cô quả thật cơ bản đều ở cùng Tưởng Như Tùng thảo luận bài tập.
Cô mơ hồ có chút nghi ngờ Hạ Huyền có phải đã đến tìm cô trên đường, chẳng qua cô mải mê giải toán nên không nhận ra.
Sắc mặt Nam Tri cứng lại, đang muốn hỏi lại điều gì, nhưng Hạ Huyền không biết dây thần kinh nào bị chập, đột nhiên thẹn quá hóa giận đẩy mạnh cô ra khỏi cửa: “Cậu đi đi, cậu không thích giảng thì thôi, tôi còn chẳng thích nghe đâu.”
“Rầm” một tiếng, cửa phòng đóng sầm lại trong nháy mắt, đến ngọn đèn đêm nhỏ ở hành lang cũng bị giật mình sáng hơn.
Nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt trước mặt, Nam Tri ngơ ngác cuối cùng cũng chậm rãi hoàn hồn, nắm chặt bài thi vừa chột dạ vừa xấu hổ thở dài.
Tối thứ hai, Nam Tri cùng Tôn Nhược Phù ăn cơm xong từ сăn tin về phòng học.
Vừa vào cửa, Tôn Nhược Phù thuận miệng nói một câu: “Aizzz Tri Tri, tối nay Tưởng Như Tùng có phải lại muốn đến tìm cậu thảo luận bài tập không? Tớ lại phải ra biên cương chịu khổ à?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play