Tạ Lăng nhìn tin nhắn mà có chút bất đắc dĩ. Giờ thì hắn có thể chắc chắn, nghệ sĩ nhỏ này vẫn đang học cấp ba dưới trướng công ty mình đúng thật là mắc bệnh hoang tưởng tuổi teen.
Ngồi bên cạnh Tạ Lăng, Tạ Vũ Đồng nhìn thấy nụ cười hiếm hoi trên gương mặt em trai mình thì tò mò hỏi: “Có chuyện gì khiến em vui vậy?”
Sau khi trở về nước Tạ Lăng luôn giữ dáng vẻ lạnh nhạt với mọi thứ, hiếm khi có nụ cười trên môi, điều này khiến Tạ Vũ Đồng không khỏi hiếu kỳ.
Chỉ thấy Tạ Lăng cầm ly rượu vang trước mặt, khẽ cười nói: “Đứa nhỏ trong công ty em đã nhận được ba S trong chương trình tuyển chọn.“
Nghe vậy, Tạ Vũ Đồng không khỏi nhướng mày. Cô cứ tưởng sau khi Tạ Lăng đuổi Giang Nhiễm đi thì không còn ai có thể dùng được, không ngờ lại xuất hiện một con ngựa ô.
“Em định nâng đỡ cậu ta à?” Tạ Vũ Đồng lười biếng nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt hờ hững nhìn em trai mình.
Tạ Lăng gật đầu, chậm rãi đáp: “Em muốn đưa cậu ấy lên thành đỉnh lưu mới, sau đó cướp từng chút tài nguyên của Thịnh Hoa, để bọn họ tận mắt chứng kiến việc không còn đoàn phim hay thương vụ nào tìm đến mình.”
Tài nguyên trong giới giải trí có hạn, người này có thì người kia không. Nếu bị người khác cướp mất, trong lòng e rằng sẽ hận đối phương đến chết.
“Tuỳ em thôi.” Tạ Vũ Đồng cảm thấy Tạ Lăng có chút ấu trĩ, nhưng nhà họ Tạ dư sức chơi những trò này, chỉ cần Tạ Lăng thấy vui là được.
“Chị, em muốn lấy danh nghĩa nhà họ Tạ tài trợ cho chương trình Thanh Xuân Thiếu Niên.” Sau một hồi suy nghĩ, Tạ Lăng quyết định nói ra ý định của mình.
“Chị đã nói rồi, em vui là được.” Tạ Vũ Đồng thoải mái gật đầu, thản nhiên nói: “Thỉnh thoảng tài trợ chương trình tuyển chọn cũng không tệ.”
Dứt lời, Tạ Vũ Đồng lấy chìa khoá xe, khoác áo lên rời khỏi căn hộ của Tạ Lăng. Trước khi đi, cô ngoảnh lại nhìn em trai mình rồi dặn dò: “Cuối tuần nhớ về nhà ăn cơm.”
“Biết rồi.” Tạ Lăng gật đầu, nhìn theo bóng lưng Tạ Ngô Đồng rời đi.
Lúc quay lại phòng, điện thoại của anh đột nhiên vang lên. Nhìn dãy số trên màn hình, hắn trầm mặc một lát rồi vẫn chọn bắt máy.
“Lăng.” Giọng nói của Thích Vũ mang theo vài phần mệt mỏi. Anh ta vừa ghi hình xong, vừa lên xe bảo mẫu đã gọi ngay cho Tạ Lăng.
“Sao Thích ảnh đế đột nhiên nhớ tới gọi cho một người cũ như tôi?” Tạ Lăng dựa vào tường, đôi mắt phượng hơi nheo lại, trong ánh mắt lộ ra tia sắc bén.
“Em vẫn còn giận sao? Anh đã nói rồi, Tống Thu Sinh chỉ là một người thay thế, là do em rời khỏi nước quá lâu, anh nhớ người nên…” Thích Vũ vội vàng giải thích. Nghe giọng điệu đầy gai góc của Tạ Lăng, trong lòng anh ta không khỏi thầm vui sướng, điều đó chứng tỏ Tạ Lăng vẫn còn để tâm đến anh ta.
Thế nhưng đầu dây bên kia lại truyền đến một tiếng cười khẩy, khiến Thích Vũ bỗng chốc lạnh sống lưng.
“Đừng lấy thứ rác rưởi đó ra so với tôi.” Tạ Lăng cười lạnh, giọng nói đầy châm chọc: “Tôi bắt máy chỉ để nói với anh một câu, những gì anh lấy được từ tôi, tôi sẽ đòi lại từng thứ một. Những gì anh đã cho Tống Thu Sinh, tôi sẽ cướp đi và trao lại cho Tạ Phi Nhiên.”
"Tạ Phi Nhiên? A Lăng, chẳng lẽ em thích..."
Chưa kịp để Thích Vũ nói hết câu, Tạ Lăng đã dứt khoát ngắt máy.
Lúc hắn vừa trở về nước, thứ chào đón hắn không phải vòng tay của Thích Vũ, mà là sự phản bội của anh ta.
Vậy nên, Tạ Lăng không nói hai lời mà ném thẳng gã tra nam vào thùng rác. Chỉ là, hắn vốn sinh ra đã ghi hận sâu sắc, đối với loại tra nam này, nhất định phải đánh trả đến cùng.
Mà bên kia, sau khi bị Tạ Lăng thẳng tay cúp máy, sắc mặt Thích Vũ trầm xuống. Tạ Lăng hoàn toàn không biết, suốt ba năm không thể gặp mặt, anh nhớ hắn đến mức nào, anh chỉ có thể tìm một người thay thế để an ủi chính mình.
"Thích tiên sinh, bên phía Thu Sinh nói cậu ấy sẽ đến Thanh Xuân Thiếu Niên làm khách mời đặc biệt, lịch trình đã được sắp xếp xong rồi." Trợ lý ngồi cạnh Thích Vũ nhìn tin nhắn mới nhận được trên điện thoại, cẩn thận lên tiếng.
Lịch trình của Tống Thu Sinh đều phải báo cáo lại cho Thích Vũ. Lần này đột nhiên thêm vào một lịch trình ngoài kế hoạch, e rằng sẽ khiến Thích Vũ – người vốn không thích những chuyện bất ngờ tức giận. Trợ lý đã chuẩn bị sẵn tinh thần để hứng cơn thịnh nộ của anh ta.
Nhưng ngoài dự đoán, lần này Thích Vũ không hề tức giận. Anh ta nghiêng đầu nhìn trợ lý, hỏi: “Thanh Xuân Thiếu Niên? Có Tạ Phi Nhiên ở đó?”
Trợ lý gật đầu: “Hôm nay cậu ta đang chiếm hot search.”
Thích Vũ cụp mắt xuống, giọng điệu lạnh lùng: “Cứ để Thu Sinh đi đi, bảo cậu ta tạo quan hệ tốt với Tạ Phi Nhiên, tốt nhất là có thể kéo người ta về công ty chúng ta.”
Anh ta tuyệt đối không cho phép bất cứ chuyện gì vượt khỏi tầm kiểm soát của mình. Kẻ tên Tạ Phi Nhiên này, bất kể dùng lợi ích hay sắc đẹp, anh ta cũng phải khiến cậu ta tránh xa Tạ Lăng. Anh ta muốn Tạ Lăng hiểu rằng, người hắn có thể yêu chỉ có mình anh ta mà thôi.
"Rõ." Trợ lý thở phào nhẹ nhõm, lập tức gửi tin nhắn cho Tống Thu Sinh.
Lúc này, trong ký túc xá của thực tập sinh, Tạ Phi Nhiên đã tắt đèn, nhắm mắt nghỉ ngơi. Khán giả vẫn còn lượn lờ trong phòng livestream cũng dần dần rời đi, còn anh thì lặng lẽ đăng nhập vào diễn đàn game, khoác lên mình chiếc "áo khoác nhỏ" quen thuộc.
Diễn đàn game vẫn y hệt như trước, chỉ có điều, vì sự biến mất của anh, đề tài từ chê bai sức mạnh nhân vật đã chuyển thành chửi rủa đội ngũ phát triển và công ty game.
Giữa một loạt bài đăng mang tính dẫn dắt dư luận, Tạ Phi Nhiên cẩn thận đăng một bài cầu cứu.
[Cầu cứu, ông chủ bảo muốn một người flop, flop là gì vậy? Làm sao để tôi khiến người này flop đây?]
[Lầu 1: Chủ thớt trông hơi quen mắt.]
[Lầu 2: Tôi nhớ lần trước chủ thớt cũng hỏi về chuyện tuyển chọn.]
[Lầu 3: Xem ra chủ thớt đúng là trai thẳng chính gốc, không hiểu văn hóa fan. “Flop” trong ngôn ngữ của đám chơi game chúng ta, chính là biến người đó từ “con cưng của phiên bản” thành “nhân vật cống rãnh”.]
Nhìn lời giải thích của lầu 3, Tạ Phi Nhiên lập tức hiểu ngay. Thì ra ông chủ muốn anh biến Tống Thu Sinh thành “nhân vật cống rãnh”.
“Cũng may không cần tôi đi học kỹ năng hệ hỏa.” Tạ Phi Nhiên trốn trong chăn, thì thầm tự nhủ.
Một nhân vật hệ băng sao có thể học kỹ năng hệ hỏa được chứ, nghĩ thế nào cũng không thể.
Nghĩ vậy, Tạ Phi Nhiên không nhịn được mà đi tìm kiếm thông tin về Tống Thu Sinh.
Kết quả tìm kiếm hiện lên toàn là những lời khen ngợi đồng loạt: làm từ thiện, tham gia công ích, ngoại hình đẹp, tính tình tốt. Nhưng Tạ Phi Nhiên vẫn kiên nhẫn lướt xuống dưới rất lâu, rồi cuối cùng anh tìm thấy một diễn đàn ẩn danh.
[ôi nói Tống Thu Sinh là kẻ thô tục nhờn nhợt nhất giới giải trí, chắc không ai phản đối đâu nhỉ?]
Đính kèm ảnh, đính kèm ảnh, đính kèm ảnh.
Ánh mắt này đúng là "dầu" đến mức kinh khủng, lén nhìn ngực của nữ minh tinh khác, tay sờ mông người ta, biểu cảm thô tục, đúng là không còn gì để nói.
[Lầu 1: Để xem chủ thớt sống được bao lâu.]
[Lầu 2: Trông cũng đẹp trai đấy, tiếc là con người quá dầu.]
[Lầu 3: Cứu tôi với, mắt tôi đau quá.]
[Lầu 4: Trời ơi, sao anh ta dầu thế này, cạo xuống chắc đủ dầu để xào mấy món ăn luôn.]
Tạ Phi Nhiên nhìn mấy bức ảnh đó, không nhịn được mà gật đầu. Anh cảm thấy chủ thớt này dùng từ quá chuẩn, đúng là cảm giác rất dầu mỡ.
Chỉ không lâu sau khi Tạ Phi Nhiên đồng tình, bài đăng này bị xóa mất, không tìm thấy nữa.
Cuối cùng, Tạ Phi Nhiên thả lỏng hoàn toàn, để ý thức của mình chìm vào giấc ngủ sâu.
Sáng hôm sau, vừa tỉnh dậy, Tạ Phi Nhiên đã được nhân viên công tác thông báo rằng hôm nay sẽ chọn bài hát chủ đề và thành viên nhóm để chuẩn bị cho lần công diễn đầu tiên, đồng thời có một vị khách mời đặc biệt sẽ gặp mặt mọi người.
Trên sân khấu, một trăm thực tập sinh đứng cùng nhau. Tạ Phi Nhiên rõ ràng cảm nhận được ống kính hướng về mình nhiều hơn.
“Tối qua Thanh Xuân Thiếu Niên nhận thêm một khoản tài trợ.” Diệp An Sinh đứng bên cạnh Tạ Phi Nhiên đột nhiên lên tiếng: “Khoản tài trợ này là từ nhà họ Tạ.”
Tạ Phi Nhiên hiểu ra. Đây là đại gia nạp tiền điên cuồng, đổ tiền cho chương trình đến mức biến mình thành "bố đường" của nhà đài luôn rồi. Nói cách khác, bọn họ đã được bảo đảm một suất vào chung kết.
“Hai chúng ta coi như yên tâm rồi.” Diệp An Sinh nháy mắt nói.
Trong những chương trình tuyển chọn như thế này, đôi khi nhiều thí sinh không debut nhờ thực lực mà nhờ vào vốn liếng phía sau.
Lúc này, ống kính chuyển đến MC đứng giữa sân khấu.
“Xin chào mọi người, đây là hiện trường tuyển chọn của Thanh Xuân Thiếu Niên. Hôm nay, các thí sinh của chúng ta sẽ chọn bài hát chủ đề và thành viên nhóm để chuẩn bị cho lần công diễn đầu tiên. Ngoài ra, chúng tôi còn mời một vị khách mời đặc biệt. Hãy đánh tên anh ấy lên màn hình công cộng nào.”
MC vừa dứt lời, ống kính chuyển sang gương mặt của Tống Thu Sinh. Ngay sau đó, bình luận trực tuyến dày đặc tên của Tống Thu Sinh. Thỉnh thoảng xen lẫn vài tiếng nói lạc lõng, nhưng cũng nhanh chóng bị nhấn chìm.
Tống Thu Sinh nở một nụ cười tự tin. Nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của các thực tập sinh bên dưới, anh ta không khỏi cảm thấy đắc ý.
Sau khi tận hưởng đủ ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, Tống Thu Sinh mới mở lời: “Hôm nay tôi là vai phụ, vai chính là các bạn ấy.”
Du Tú Đào đứng một bên nghe câu này thì lộ ra vẻ chán ghét, đành quay sang nói chuyện với Ngưng Sơ Vũ. Còn Vân Tử Nguyên thì bắt đầu công bố luật chơi.
“Những thí sinh có điểm số cao sẽ được ưu tiên chọn bài hát cho vòng công diễn tiếp theo, đồng thời cũng được quyền chọn đồng đội trước. Độ khó của từng bài hát đã được hiển thị trên màn hình, xin mời Tạ Phi Nhiên lên sân khấu chọn bài hát và đội hình của mình.”
Sau khi Vân Tử Nguyên nói xong, các thí sinh tại hiện trường mới hiểu tại sao hôm qua, sau phần trình diễn tài năng, ban tổ chức lại yêu cầu tất cả thí sinh ở lại đến cuối cùng. Hóa ra là để họ có thể lựa chọn đồng đội phù hợp hơn.
Tạ Phi Nhiên đứng trên sân khấu, lướt mắt qua danh sách bài hát, cuối cùng không chút do dự chọn ngay bài "Flame" có độ khó S.
[Cậu ấy thực sự chọn Flame à?]
[Đó là bài của Star Cluster, ngoài chính họ ra, rất hiếm có nhóm nhạc nam nào có thể nhảy hoàn chỉnh bài này. Hơn nữa, tình hình của các nhóm nam trong nước…]
[Cậu ta điên rồi sao? "Flame" là một bài hát tiêu hao thể lực cực lớn, đừng nói nhảy, chỉ hát thôi đã khó rồi.]
Star Cluster là một nhóm nhạc nam đình đám quốc tế, được biết đến với những vũ đạo cường độ cao đến mức ép cạn thể lực cùng âm nhạc bùng nổ. Họ sở hữu lượng fan khổng lồ trên toàn thế giới, trong đó có không ít người hâm mộ tại Trung Quốc.
Nhìn thấy Tạ Phi Nhiên thẳng tay chọn Flame, fan của Star Cluster lập tức đợi xem anh bẽ mặt. Trong mắt họ, một nhóm nhạc nam trong nước muốn nhảy Flame, đúng là mơ mộng hão huyền! Họ hoàn toàn không đánh giá cao năng lực biểu diễn của các nhóm nam nội địa.
Trên ghế giám khảo, Vân Tử Nguyên thoáng sững sờ. Anh nhìn thân hình có vẻ gầy gò của Tạ Phi Nhiên, không khỏi hoài nghi liệu anh có thực sự đủ khả năng hoàn thành vũ đạo bài hát này hay không.
Nhưng suy nghĩ của Tạ Phi Nhiên lại vô cùng đơn giản, anh là main DPS. Đại gia nạp tiền đổ tiền vào chẳng phải là để xem anh thể hiện sao? Để làm hài lòng đại gia, độ khó của bài hát dĩ nhiên phải kéo lên mức tối đa!
Tiếp đó, Tạ Phi Nhiên bắt đầu chọn đồng đội.
Cách chọn của anh cũng rất đơn giản, một đội ngũ hoàn chỉnh phải có: main DPS, sub DPS, hỗ trợ, healer (hồi máu) và một người… "đi nhẹ nói khẽ".
Rất nhanh, anh chọn ra bốn người, trong đó có Diệp An Sinh.
Ngoại trừ Diệp An Sinh, ba người còn lại đều lộ vẻ khó xử. Bài nhảy này quá khó, nếu không cẩn thận, thứ hạng của họ sẽ tụt thê thảm.
"Đừng sợ." Tạ Phi Nhiên vươn tay về phía họ, giọng điệu chắc nịch.
Không hiểu sao, nhìn ánh mắt Tạ Phi Nhiên, bọn họ bỗng có một niềm tin mãnh liệt, chỉ cần có anh ở đây, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi.
Đến khi hoàn hồn lại, họ đã đứng cạnh Tạ Phi Nhiên từ lúc nào.
Cuối cùng, tất cả đều bật cười bất lực, đã đến nước này, vậy thì liều một phen đi!
Tiếp theo, những thí sinh còn lại cũng lần lượt chọn bài hát và đồng đội. Nhưng không ai dám liều lĩnh như Tạ Phi Nhiên, tất cả đều chọn những bài phù hợp với khả năng của mình.
Mất cả buổi sáng, quá trình phân bài hát cuối cùng cũng hoàn tất, buổi livestream cũng kết thúc tại đây. Khoảng thời gian chuẩn bị cho lần công diễn này chỉ còn chưa đầy mười ngày.
Tạ Phi Nhiên không hề căng thẳng, kéo Diệp An Sinh đi về phía nhà ăn. Nhưng trên đường, họ lại chạm mặt Tống Thu Sinh.
Không thể phủ nhận rằng Tống Thu Sinh có một ngoại hình rất bắt mắt, mắt phượng, môi đỏ, đường nét thanh tú. Nhưng chỉ cần ai đã từng gặp Tạ Lăng, chắc chắn sẽ thấy rằng Tống Thu Sinh chỉ là phiên bản kém chất lượng của hắn.
“Tôi đã nghe nhạc của cậu trên mạng, rất thích. Tôi có thể mời cậu một bữa được không?”
Tống Thu Sinh cố gắng che giấu vẻ kiêu ngạo của mình, nở một nụ cười thân thiện. Nhưng đồng thời, ánh mắt anh ta lại không tự chủ được mà lướt qua xương quai xanh của Tạ Phi Nhiên, rồi dừng lại trên cổ tay có nốt ruồi son của Tạ Phi Nhiên.
Nhìn ánh mắt anh ta, Tạ Phi Nhiên bỗng thấy buồn nôn. Anh không nhịn được mà hỏi: “Nhà anh hết dầu ăn rồi sao?”
“Hả?” Tống Thu Sinh ngây người.
“Không cần phải lấy dầu trên người anh để xào nấu đâu.”
Khoảnh khắc ấy, Diệp An Sinh bật cười thành tiếng, không chút kiêng dè.