Tạ Phi Nhiên trên sân khấu vẫn còn ngơ ngác, nhưng màn hình livestream thì đã tràn ngập những dòng bình luận cười nghiêng ngả.
[Quả nhiên Tinh Vân chưa từng làm tôi thất vọng, họ đúng là có khả năng biến một chương trình tuyển chọn thần tượng thành chương trình tấu hài.]
[Ha ha ha ha, nấu ăn, may vá, rèn sắt còn tạm chấp nhận được, giờ lại đến luyện kim thuật, cậu em này bị hội chứng tuổi teen à?]
[Dù có là hội chứng tuổi teen thì vẫn đáng yêu lắm, ai bảo cậu ấy trông dễ thương như thế chứ.]
[ĐM nó, cậu ta thật sự trông giống hệt Tạ Phi Nhiên biến mất khỏi Đại Lục Tina, từ ngoại hình đến cái tên đều y xì đúc!]
Lúc này, nữ hoàng nhạc pop – Du Tú Đào, đang ngồi trên ghế giám khảo, mở lời để làm dịu bầu không khí: “Giờ em có thể bắt đầu phần trình diễn tài năng của mình rồi, bọn chị đều là những người rất nghiêm khắc đấy.”
Nói xong, Du Tú Đào khẽ nháy mắt với ống kính, nở nụ cười dịu dàng vô hại. Nhưng ai quen biết cô cũng đều hiểu rõ, yêu cầu của cô đối với âm nhạc khắt khe đến mức nào. Nếu Tạ Phi Nhiên hát không ra gì, điều đang chờ đợi anh sẽ là màn phê bình nghiêm khắc từ nữ giám khảo này.
Trong phút chốc, toàn bộ ánh mắt đều đổ dồn về phía Tạ Phi Nhiên. Thế nhưng, anh lại không hề vội vã, mà từ tốn lấy ra nhạc cụ mình mang theo, một cây đàn Lyre.
Chiếc đàn Lyre này có mười dây, kích thước nhỏ nhắn, vừa vặn để Tạ Phi Nhiên ôm gọn trong lòng.
[Đây là đàn gì vậy?]
[Đó là đàn Lyre, không phổ biến ở trong nước lắm, là nhạc cụ mà những người hát rong ở thời cổ đại phương Tây thường dùng để đệm hát.]
[Khoan đã… Không dùng nhạc nền à?]
[Trời ạ, cậu ấy định tự đệm đàn rồi hát trực tiếp luôn sao?]
Chương trình này yêu cầu hát live hoàn toàn, không có bất kỳ chỉnh sửa âm thanh nào, mọi thứ sẽ được truyền tải chân thực nhất đến khán giả. Nếu giọng hát không đủ tốt, thì chẳng khác nào một màn tự hủy ngay trên sóng trực tiếp.
Chỉ thấy ánh đèn trong khán phòng lần lượt vụt tắt, chỉ còn lại một luồng sáng duy nhất chiếu xuống người Tạ Phi Nhiên. Thiếu niên khoác lên mình bộ y phục trắng, nhẹ nhàng ôm đàn trong lòng, trông tựa như một thiên sứ, tưởng chừng chỉ cần chớp mắt là đôi cánh phía sau sẽ bung ra.
Du Tú Đào nhẹ nhàng tựa vào lưng ghế, lơ đãng chờ đợi màn biểu diễn của thiếu niên trẻ.
Thành thật mà nói, cô không trông mong gì vào khả năng ca hát của các thí sinh thần tượng. Nhìn cái kiểu như Tống Thu Sinh cũng có thể leo lên bảng xếp hạng với một bài hát mới ra mắt, thì chẳng phải là đang sỉ nhục những người làm nhạc nghiêm túc như bọn cô sao?
Nếu không phải vì tiền tài trợ của Bắc Cực Hùng quá hậu hĩnh, cô căn bản chẳng thèm ngồi đây nghe người ta hát hò ầm ĩ.
Ngay khi Du Tú Đào đang suy nghĩ xem nên chấm cho Tạ Phi Nhiên bao nhiêu điểm, thì anh khẽ gảy nhẹ lên dây đàn.
Âm thanh phát ra trong trẻo và ấm áp, hòa âm lan tỏa, mang theo một thứ sức mạnh dịu dàng có thể làm dịu tâm hồn con người. Trong khoảnh khắc ấy, sự bực bội trong lòng Du Tú Đào như được xoa dịu, ánh mắt cô bắt đầu chăm chú nhìn thiếu niên trước mặt, không còn vẻ thờ ơ ban nãy nữa, mà là cái nhìn của một người nghệ sĩ đối với một nghệ sĩ thực thụ.
Mười mấy giây dạo đầu nhanh chóng trôi qua, và ngay khi Tạ Phi Nhiên cất lên nốt nhạc đầu tiên, trái tim của mọi người đều như bị níu chặt.
Giọng hát của thiếu niên trong trẻo, mượt mà, truyền qua micro, tựa như cơn gió nhẹ lướt qua mặt hồ, mang theo chút se lạnh, cuốn trôi đi mọi âu lo trong lòng người nghe.
Càng nghe, mọi người càng có cảm giác như linh hồn mình đang được bao bọc trong ánh sáng thần thánh, toàn thân như được chữa lành. Khi ca khúc chạm đến đỉnh cao, giọng hát của Tạ Phi Nhiên bỗng vút lên cao, như thể cả thế giới đang dang tay ban phát sự tha thứ và phúc lành, xoa dịu tận sâu tâm hồn mỗi người.
[Hay quá… Tôi cảm thấy tâm trạng mình bình yên hơn rất nhiều.]
[Nghe cậu ấy hát, tôi bỗng thấy cuộc sống dường như cũng chẳng khó khăn đến thế, và sự sống này thật đáng quý biết bao.]
[Mẹ ơi, con thấy thiên sứ dưới ánh sáng thánh khiết!]
[Cầu xin ai đó tóm tắt lời bài hát đi, dân mù tiếng Anh khóc hết nước mắt rồi.]
Bài hát mà Tạ Phi Nhiên vừa trình bày là một bản thánh ca dành cho thần Quang Minh, có tên là Khúc Nhạc Chúc Phúc Ngàn Năm, cũng chính là sự ban phúc mà thần Quang Minh dành cho chúng sinh.
Ca khúc này không dài, chỉ hơn một phút. Khi những ngón tay của Tạ Phi Nhiên dừng lại trên dây đàn, nhiều người vẫn còn đắm chìm trong dư âm, chưa muốn tỉnh lại.
Là một trong những giám khảo, thậm chí Du Tú Đào còn khe khẽ ngân nga lại giai điệu của bài hát, rõ ràng là vô cùng yêu thích ca khúc này.
“Em rất tuyệt.” Dư Tú Đào nhìn thiếu niên đứng trước mặt, không tiếc lời khen ngợi: “Có thể cho chị biết tên bài hát được không?”
Tạ Phi Nhiên đặt cây đàn Lyre xuống trước ngực, ngẩng đầu nhìn Du Tú Đào, nghiêm túc trả lời: “Khúc Nhạc Chúc Phúc Ngàn Năm, đây là một bản thánh ca.”
Nghe vậy, Du Tú Đào bật cười, cô mở lời: “Tôi tuyên bố đây là bài hát hay nhất mà tôi nghe được trong năm nay. Tôi sẽ chấm cho em điểm S.”
Nói xong, cô lại nhìn Tạ Phi Nhiên, chậm rãi nói: “Nếu em không muốn tham gia nhóm nhạc thần tượng nữa, em cũng có thể gia nhập công ty âm nhạc của chị.”
Lời vừa dứt, phần bình luận trên màn hình lập tức bùng nổ.
[Trời ơi, cậu ấy vừa nhận được lời mời từ cô Du kìa!]
[Liệu có hy vọng Khúc Nhạc Chúc Phúc Ngàn Năm sẽ được công ty của cô Du sản xuất và phát hành không?]
[Ngưỡng mộ quá đi mất! Cho dù không tham gia nhóm nhạc, không debut, thì đến đây cũng đã đủ mãn nguyện rồi.]
Sau khi Du Tú Đào nói xong, Vân Tử Nguyên tiếp lời. Anh nhìn Tạ Phi Nhiên, nhận xét: “Màn trình diễn của em, tôi chấm điểm S. Nhưng nếu muốn làm thần tượng nhóm nhạc, em không thể chỉ biết mỗi ca hát. Còn có vũ đạo nữa. Nếu trong buổi công diễn lần tới tôi không thấy em nhảy, thì tôi sẽ thu hồi điểm S này.”
Tạ Phi Nhiên khẽ gật đầu. Anh thầm nghĩ, muốn giành vị trí center ở thế giới này cũng quá khó đi, không những phải biết hát mà còn phải nhảy, không dễ dàng như trong game, chỉ cần cạnh tranh sát thương là đủ.
“Tiếp theo, để cô Ngưng nhận xét.”
Sau khi Vân Tử Nguyên chấm điểm, máy quay chuyển sang Ngưng Sơ Vũ.
Trên màn hình, người phụ nữ gần năm mươi tuổi nhưng vẫn giữ nguyên phong thái rạng ngời nhìn Tạ Phi Nhiên, rồi chậm rãi nói: “Màn trình diễn của em rất hoàn hảo, không có gì để chê cả.”
Nói xong, Ngưng Sơ Vũ nở một nụ cười dịu dàng, đưa tay vén lọn tóc bên tai, rồi tiếp tục: “Tú Đào là ca sĩ, Tử Nguyên là thần tượng nhóm nhạc, họ chỉ chú ý đến giọng hát và vũ đạo của em.”
“Nhưng tôi lại để ý đến một điều khác, cách em lướt ngón tay trên dây đàn rất hoàn mỹ, không hề kiểu cách mà toát ra sự tự nhiên. Dáng vẻ cúi đầu khẽ khàng cũng rất đẹp, tư thế đứng của em tựa như một cây ngọc trước sân.” Ngưng Sơ Vũ chống tay lên cằm, nói bằng giọng điệu đầy thưởng thức: “Em sinh ra đã biết cách để máy quay ghi lại khoảnh khắc đẹp nhất của mình.”
[Bảo sao tôi thấy từng cử chỉ của Tạ Phi Nhiên đều rất cuốn hút!]
[Đúng là ánh mắt của Ngưng Hoàng sắc bén thật.]
[Tôi đã bảo rồi, trông cậu ấy chẳng khác gì quý tộc cả.]
Trên màn hình, Tạ Phi Nhiên nở một nụ cười nhẹ nhàng với Ngưng Sơ Vũ, vừa ôn hòa vừa ung dung.
Sau khi nhận xét xong, Ngưng Sơ Vũ tiếp tục nói: “Đôi mắt của em cũng rất đẹp, tựa như dòng nước thu trong vắt. Nếu dùng nó để truyền tải cảm xúc, chắc chắn sẽ có rất nhiều người đồng cảm cùng em. Không biết em có từng nghĩ đến việc diễn xuất chưa? Đặc biệt là phim cổ trang, rất hợp với em. Làng giải trí cần những gương mặt mới. Cứ vài cái tên cũ cứ diễn đi diễn lại mãi cũng nhàm chán, nhất là khi họ chẳng có gì đặc biệt.”
Lời vừa dứt, phần bình luận lại một lần nữa nổ tung vì cười.
[Ngưng Hoàng hiểu nỗi khổ của chúng ta quá, thiên hạ đã phải chịu đựng nam chính cổ trang xấu trai quá lâu rồi!]
[Ha ha ha, EQ thấp: Cậu đóng cổ trang trông xấu lắm. EQ cao: Cậu đóng cổ trang không có điểm gì nổi bật.]
[Anh ơi, đừng làm thần tượng nữa, chuyển sang diễn xuất đi, cứu rỗi thị giác của chúng em với!]
[Vẫn là Ngưng Hoàng hiểu lòng fan, biết tìm diễn viên mới đẹp trai để đóng phim!]
“Em sẽ cân nhắc.” Tạ Phi Nhiên nhìn Ngưng Sơ Vũ nói.
Ngưng Sơ Vũ gật đầu, dứt khoát viết lên thẻ điểm một chữ S.
Trong chương trình tuyển chọn thanh thiếu niên của Bắc Cực Hùng Video, ngay trong màn mở đầu đã có một thí sinh giành được ba điểm S.
[Mới mở màn đã có ba S, áp lực cho những thí sinh sau chắc hẳn rất lớn.]
[Có phải hơi khoa trương quá rồi không? Tôi nghi ngờ Tạ Phi Nhiên chỉnh sửa giọng hát.]
[Chỉnh cái gì mà chỉnh? Đây là phát sóng trực tiếp đấy!]
[Vậy chắc là hát nhép rồi.]
Bình luận lại nổ ra tranh cãi, nhưng những người nói Tạ Phi Nhiên hát nhép hay chỉnh sửa giọng nhanh chóng bị dập tắt.
Lúc này, Tạ Phi Nhiên đã rời khỏi sân khấu, máy quay cũng chuyển sang các thí sinh khác. Những lời bàn tán trên màn hình không còn liên quan đến anh nữa.
Sau khi Tạ Phi Nhiên tỏa sáng rực rỡ, các thí sinh còn lại đều cảm thấy áp lực nặng nề. Bởi vì màn trình diễn của anh đã nâng cao tiêu chuẩn chấm điểm của ban giám khảo, có thể những ai vốn có thể đạt A nay chỉ còn được B.
Kết quả không ngoài dự đoán, những thí sinh tiếp theo liên tục mắc lỗi, người thì nhảy sai nhịp, người thì hát chênh phô, thậm chí có người còn bị vỡ giọng. Ngay cả vài thí sinh thực lực mạnh từ công ty Thịnh Hoa cũng không tránh khỏi chút sai sót.
Về sau, ba vị giám khảo dần hạ thấp kỳ vọng, điểm số của các thí sinh mới từ từ được cải thiện.
Đúng lúc này, Diệp An Sinh bước lên sân khấu. Cậu chọn một ca khúc của nhóm nhạc nam quốc tế. Vũ đạo của bài này có độ khó rất cao, yêu cầu thể lực mạnh để thực hiện, nhưng bù lại động tác lại vô cùng bắt mắt. Giai điệu sôi động của ca khúc cũng có thể khuấy động bầu không khí toàn sân khấu. Kết hợp với hiệu ứng ánh sáng rực rỡ nhiều màu sắc, màn trình diễn có hiệu ứng thị giác vô cùng ấn tượng.
Bài hát này rất khó, nhưng Diệp An Sinh đã thể hiện khá tốt. Sự tương phản giữa phong cách mạnh mẽ, cuồng nhiệt của bài hát và vẻ ngoài ngoan ngoãn của cậu khiến người xem khó quên. Chỉ tiếc rằng đến cuối, hơi thở của cậu có phần hụt đi một chút.
Ba vị giám khảo đều hài lòng với màn trình diễn của Diệp An Sinh, cuối cùng chấm cho cậu một S và hai A, cho phép cậu vào ký túc xá cấp A.
Sau màn trình diễn của Diệp An Sinh, phần bình luận lại bùng nổ.
[Đây là nghệ sĩ của công ty giải trí tấu hài Tinh Vân sao? Tôi phải tháo cặp kính màu của mình xuống rồi!]
[So với Tinh Vân, dường như Thịnh Hoa lại có phần nhạt nhòa hơn.]
[Giải trí Tinh Vân đào đâu ra hai viên ngọc quý thế này vậy?]
Từ trên sân khấu bước xuống, Diệp An Sinh đi thẳng đến chỗ Tạ Phi Nhiên ngồi, ngồi xuống bên cạnh anh rồi nói: “Tôi tưởng mình có thể giành được hai S cơ.”
Nói xong, cậu giơ tay lên lau mồ hôi.
"Tinh thần cậu tốt hơn một chút thì biết đâu lại được đấy." Tạ Phi Nhiên gật đầu nói.
"Phải tăng cường rèn luyện rồi." Diệp An Sinh cười đáp.
Mãi đến mười giờ tối, chương trình tuyển chọn phát sóng trực tiếp của Bắc Cực Hùng mới chính thức kết thúc. Cả ban giám khảo lẫn một trăm thực tập sinh đều mệt lả.
Chỉ riêng Tạ Phi Nhiên vẫn ung dung cầm thẻ phòng, chuẩn bị về ký túc xá cấp S mà anh giành được để nghỉ ngơi.
Khi nhân viên trao thẻ phòng cho Tạ Phi Nhiên, họ nhắc nhở: "Vì yêu cầu của chương trình phát sóng trực tiếp, phòng của cậu có camera giám sát suốt 24 giờ. Tất cả những gì cậu làm sẽ được khán giả theo dõi. Những đoạn video này sẽ được đăng trong phòng phát sóng cá nhân của cậu trên Bắc Cực Hùng để duy trì độ nóng của chương trình."
Nếu là người bình thường, biết mình bị giám sát suốt ngày đêm chắc hẳn đã nổi giận. Nhưng Tạ Phi Nhiên chỉ hờ hững gật đầu. Anh đã quen với việc bị hàng triệu người chơi theo dõi từng hành động trong game rồi, chuyện này với anh chẳng có gì to tát cả.
Nhân viên thấy thế không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, Bắc Cực Hùng cũng công bố số phòng phát sóng trực tiếp của các thí sinh có điểm từ B trở lên ngay ở cuối chương trình.
Đến đây, tập phát sóng hôm nay chính thức khép lại. Nhưng trên mạng xã hội, hai chủ đề liên quan đến Tạ Phi Nhiên lập tức leo lên hot search.
#Nhân vật bỏ trốn từ Đại Lục Tina#
#Tạ Phi Nhiên, giọng ca chữa lành tâm hồn#
Ở một nơi khác, ngôi sao lưu lượng Tống Thu Sinh vừa hoàn thành buổi chụp hình cho tạp chí liền mở Weibo. Anh ta nghĩ rằng sẽ thấy hot search về việc mình làm giám khảo trong show tuyển chọn của Trái Cây, nhưng không ngờ lại bị người khác đè bẹp hoàn toàn.
Nhìn chỉ số rating của hai chương trình tuyển chọn từ Bắc Cực Hùng và Trái Cây, Tống Thu Sinh không khỏi nhíu mày, một trời một vực. Nếu Trái Cây không có chiêu trò gì khác, có lẽ sẽ bị vùi dập hoàn toàn.
Là một lưu lượng, thứ anh ta cần nhất chính là độ nhận diện. Vì vậy, Tống Thu Sinh lập tức cầm điện thoại gọi cho quản lý của mình, anh ta muốn sang chương trình tuyển chọn của Bắc Cực Hùng làm giám khảo.