Sau khi rửa mặt xong, tôi và Tun Tun nằm ngây ra trên giường.
Điện thoại báo có tin nhắn, hóa ra là cuộc gọi từ Tạ Tiêu.
"Hai mẹ con có nhớ anh không?"
Tôi và nhóc con, với khuôn mặt đờ đẫn cùng ánh mắt lờ đờ, lắc đầu.
Ai rảnh mà nhớ anh chứ.
Ngày trước khi chị Lý nhận lời tham gia chương trình này, Tạ Tiêu đã phải đi công tác nước ngoài, ba tháng sau mới về được.
Trước khi đi, anh ấy đã đưa nhóc con về nhà cũ.
Nhóc con chỉ thốt lên một câu: "Cũng được."
Sau đó, tôi nằm trên giường suốt ba ngày mà chẳng buồn dậy.
Biệt thự trở thành một mớ hỗn độn.
Trước khi đi, Tạ Tiêu còn ôm tôi lưu luyến không muốn rời: "Anh đi rồi em nhớ anh thì làm sao đây?"
Tôi: "..."
Cuối cùng, anh ấy mắt đỏ hoe bị tôi đẩy ra vì khó chịu, rồi miễn cưỡng bước đi.
Còn Tun Tun thì sao, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Giọng Tạ Tiêu bất mãn vang lên: "Sao con lại nằm ngủ với vợ anh thế này?"
Tôi ngáp: "Ở đây không có phòng thừa."
Nhóc con từ lúc sáu tháng đã tự ngủ một mình. Thật ra ngay từ khi sinh ra, cậu đã tỏ ra tự lập.
Bà Trương vẫn thường nói bên tai tôi: "Mới ba tháng mà đã tự ngủ riêng được rồi, chỉ cần dậy vài lần giữa đêm để pha sữa thôi."
Nếu có chương trình *Khám Phá Khoa Học*, chắc cũng phải làm tới ba mùa về cậu nhóc này.
Tôi: "Ừm."
Tạ Tiêu lặng lẽ cài lại cúc áo sơ mi bị mở ra. "Được rồi."
Bên cạnh, nhóc con đã nhắm mắt ngủ.
Capybara như chúng tôi ngoài thích tắm và ngẩn ngơ, thì chỉ thích ngủ nữa thôi.
Nhìn vẻ mặt điển trai lạnh lùng của Tạ Tiêu lúc này, tôi lại ngáp thêm cái nữa.
"Em cúp máy đây."
Đầu dây bên kia, Tạ Tiêu nghiến răng:
"Em làm sao mà ngủ được chứ?"
"Mấy ngày rồi không thèm liên lạc với anh."
Tôi: "..."
Chuyện lớn đến mấy cũng không thể làm capybara mất ngủ.
Thế là tôi vô thức cúp máy.
Trước khi cuộc gọi bị ngắt, giọng Tạ Tiêu lạnh lùng còn vang lên:
"Anh sẽ về sớm thôi, thời gian là..."
Tôi đã cúp máy rồi.
...
Cúp hơi sớm.
Cũng được.
Buổi quay hôm nay vốn đã gần kết thúc, và sau sự việc phát hiện báo hoa mai trong rừng hôm qua, chương trình không để chúng tôi ra ngoài tìm vật phẩm nữa mà thay vào đó, chia nhau chuẩn bị bữa sáng.
Bốn nhóc con bên cạnh đang giúp người lớn rửa rau.
Tôi thấy con gái của Vương Nhược đặt chục quả cam lớn nhỏ lên đầu Tun Tun.
Những quả cam đó đều được cậu nhóc giữ thăng bằng một cách hoàn hảo.
Cô bé cười ngọt ngào: "Em muốn đặt thêm một quả cam nữa lên đầu anh."
Nhóc con lắc đầu: "Tốt nhất là không nên."
Cô bé nũng nịu: "Em muốn mà."
Không hổ danh là con gái của Vương Nhược, tính tiểu thư y hệt mẹ mình.
Nhóc con đành nhún nhường: "Ừ."
...
Vương Nhược nhìn thấy cảnh đó, định trách mắng con gái nhưng tôi kịp thời ngăn lại:
"Không sao đâu."
Vương Nhược tặc lưỡi: "Tính khí hai mẹ con cậu giống nhau y hệt, nhưng ngoại hình thì lại giống Tạ Tiêu đến mười phần, đúng là chia đều cả."
Nói xong, cô ấy kéo tay áo tôi một cách bí mật, cúi xuống thì thầm bên tai:
"Tối qua, tôi nghe quản lý của Lý Phi nói, sau buổi livestream hôm qua, cô ấy mất 17 triệu người theo dõi chỉ trong một đêm, mà vẫn còn tiếp tục giảm."
"Do hôm qua cô ấy yêu cầu ưu tiên cứu mình trước, bị cư dân mạng ghét bỏ, giờ thì hình ảnh cô ấy tệ lắm."
Vào buổi tối cuối cùng của chương trình, ê-kíp chuẩn bị cho chúng tôi một bữa tiệc nho nhỏ với đồ nướng tự làm và cả đồ uống.
Phải nói rằng, sau bao ngày, đây là lần đầu tiên chương trình hào phóng như vậy, khiến mọi người cảm thấy hơi lạ lẫm, đúng là “không có chuyện tốt nào từ trên trời rơi xuống”.
Và quả nhiên, sau khi chúng tôi thưởng thức bữa tiệc, máy chiếu được bật lên, và đạo diễn cầm mic bước ra, đưa ra nhiệm vụ cuối cùng mang tên "Ký ức ngọt ngào".
"Như cái tên đã gợi ý, các mẹ hãy chia sẻ cảm xúc của mình khi đón các bé chào đời.
"Và các bé cũng sẽ phát biểu về cảm giác của mình khi còn trong bụng mẹ, xem liệu có nhớ được gì không.
"Những nghiên cứu cho thấy, nhiều trẻ em có thể nhớ lại cảm giác trong bụng mẹ đấy."
Nói xong, đạo diễn nháy mắt đầy ẩn ý với chúng tôi.
"Các mẹ đừng xúc động quá nhé."
Trong hai tập trước, ở phần này, tất cả các bậc cha mẹ đều đã rơi nước mắt, và đây được xem là phần cảm động nhất của chương trình.
Bình luận trực tuyến:
【Mình đã chuẩn bị sẵn ba bịch khăn giấy, sẵn sàng rồi.】
【Tập trước có một bé còn nhớ màu sắc bên trong bụng mẹ nữa cơ.】
【Đúng rồi, có bé còn nhớ cả âm thanh bên trong bụng mẹ nữa.】
【Chương trình này đúng là phải khiến mình khóc một lần mới chịu.】