Nhân viên chương trình nhanh chóng mang đến thẻ nhiệm vụ cho ngày đầu tiên.
Nhiệm vụ hôm nay là cho các loài động vật nhỏ trong làng ăn.
Mặc dù dân làng đã được sắp xếp đi nơi khác để chương trình thuận lợi ghi hình, nhưng không thể để những con vật ở lại đây bị bỏ đói được.
Vì vậy, đạo diễn đã sắp xếp nhiệm vụ này, mà thậm chí không cần tăng thêm bất kỳ khoản ngân sách nào.
Phải nói rằng, đúng là biết tính toán kỹ lưỡng thật.
Lý Phi bốc thăm trúng việc cho cừu ăn.
Tần Bạch thì nhận nhiệm vụ cho lợn ăn.
Hai người cùng đi đến cái chuồng gỗ cũ kỹ của một hộ dân bên cạnh.
Còn tôi thì nhận nhiệm vụ… cho mèo của con gái chủ nhà ăn cá khô.
Vương Nhược thì trúng nhiệm vụ cho vịt ăn.
Nhiệm vụ đều do các bé thực hiện, người lớn chỉ cần hỗ trợ.
Đáng tiếc là khi nhóc con nhà tôi cúi xuống, mũi giày vô tình đạp phải ngón chân của chú mèo nhỏ.
Dù cậu nhanh chóng rút chân lại, nhưng chú mèo đã bị chọc giận.
Nó giơ móng vuốt và "tát" vài cái lên mặt nhóc con.
Sau khi bị "tát" mấy lần, nhóc con cuối cùng cũng cất tiếng:
"Á.
"Nó đang vuốt má con."
Tôi: "Ừ."
Cư dân mạng: 【…】
Khi nhiệm vụ của chúng tôi hoàn thành, tôi bỗng nghe thấy một tiếng hét thất thanh từ phía sau.
"Á!"
Người hét lên lần này là con gái của Vương Nhược, Triệu Tiểu Mỹ.
Cô bé che miệng, mở to mắt kinh ngạc.
Tôi nhìn theo ánh mắt của cô bé và thấy... lông trắng muốt, cái mỏ dài mảnh… là một con bồ nông!
Một con bồ nông vừa kẹp con vịt con mà Tiểu Mỹ đang cho ăn vào trong miệng.
Bồ nông vốn không được ưa chuộng trong thế giới động vật, hoàn toàn trái ngược với loài capybara chúng tôi – những "hoa hậu thân thiện" của giới động vật.
Lý do là vì nó thấy gì cũng muốn nếm thử.
Chẳng khác nào muốn nhét cả Trái Đất vào miệng để thử mỗi thứ một chút.
Chó con, nếm thử.
Mèo nhỏ, nếm thử.
Thậm chí gấu con cũng phải thử.
Hươu cao cổ, cũng muốn thử luôn.
Cuối cùng, nó còn muốn nếm cả đồng loại của mình.
Capybara chúng tôi cũng không thoát khỏi chuyện này.
Vương Nhược ôm chặt lấy Tiểu Mỹ, che mắt cô bé lại vì tưởng rằng chú vịt con đã bị nuốt mất, nhẹ nhàng an ủi: "Về nhà mẹ sẽ mua cho con một con khác nhé."
Nhưng tôi thấy chú vịt con vẫn đang giãy giụa trong miệng con bồ nông.
Nhanh chóng quyết định, tôi cắn răng lao đến, cố gắng tách miệng nó ra, và cứu được chú vịt con màu vàng nhạt.
Chú vịt con đầy nước dãi run rẩy đứng trên mặt đất, với vẻ mặt ngơ ngác.
Tôi nghe thấy tiếng nó khẽ thốt lên:
"Ôi chao, vừa rồi tôi hình như thấy bà cố của mình."
Thở phào nhẹ nhõm khi cứu được chú vịt, tôi mới nhận ra một điều kinh hãi hơn: bồ nông đã chuyển ánh mắt thèm thuồng sang tôi.
"Capybara, nếm thử nào?"
Tôi lùi vài bước, tim đập nhanh:
"Ờ... thì..."
Tôi chưa kịp nói hết câu, con bồ nông đã lao về phía Tun Tun, cúi cổ chào đầy "thân thiện".
"Đo thử vòng eo nhé, bé con?"
Chết tiệt, chẳng có chút khái niệm về ranh giới gì cả.
"Nếm thử capybara một chút, tuổi trẻ chỉ có một lần!"
Tun Tun cũng ngơ ngác, ngây người đáp: "Không được."
Bồ nông: "Chỉ thử một chút thôi mà?"
Rồi nó há miệng thật to.
Nhóc con lưỡng lự: "Được..."
Tôi tiến lại gần, nghiêm giọng:
"Không được."
Bồ nông chớp mắt: "Chỉ một chút mà."
Tôi nhún vai: "Được thôi."
...
Bình luận trực tuyến:
【…】
【Có vẻ như có một chút đấu tranh, nhưng cuối cùng thì không?】
【Không phải, nhưng tôi lại hiểu được ánh mắt của Giang Miên và con bồ nông. Mắt họ trong suốt, không giấu nổi gì luôn.】
Cuối cùng, bồ nông cắn nhẹ vào mông Tun Tun, nhưng tôi biết rõ nó không ăn nổi gì cả, chỉ đơn thuần là thích thử mọi thứ.
Nhóc con lặng lẽ lấy một miếng rau xà lách từ trong ba lô hình con rùa ra và bắt đầu nhai rôm rốp.
Sau hàng chục lần cố gắng, khi nhận ra không thể ăn được, con bồ nông lặng lẽ rút lui, nhưng lại nhanh chóng giật luôn miếng rau xà lách từ tay nhóc con.
Miệng ngậm rau, nó lầm bầm: "Thôi, chú không cắn bậy nữa. Lần sau chú đưa cháu đi cưỡi chim bay nhé."
Nhóc con bình thản đáp: "Được thôi."
Cái gì cũng được!