Nghe thấy vậy, Yến Vân nhíu mày nói: “Dì à, Tuyên Hòa lớn lên ở nông thôn, một số thói quen mà dì đặt ra cô ấy thật sự không biết. Nhưng con không nghĩ điều đó có gì sai, thành phố có cái tốt của thành phố, nông thôn có cái tốt của nông thôn, chẳng phải dì đã hiểu lầm nông thôn quá nhiều sao? Nếu không có lương thực trồng từ đồng ruộng nông thôn, làm sao thành phố có thể phát triển như ngày nay? Hơn nữa, môi trường khác nhau thì tính cách, cử chỉ cũng sẽ khác nhau, người xuất thân tốt thì không phải lo lắng về cái ăn cái mặc, nên họ có thừa thời gian để chú ý đến lễ nghi, chẳng phải dì đang phân biệt đối xử với xuất thân sao?”
Yến Vân thẳng thắn vạch trần suy nghĩ của Triệu Thục Giai, khiến bà cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Vào những năm 70, xuất thân của bà mới thật sự là đáng bị khinh bỉ, may mắn thay chồng bà tốt, con cái cũng tốt, luôn được bảo vệ, mới có thể sống ổn định đến ngày nay.
Nhưng dù vậy, những năm đó bà cũng không ít lần bị người khác xem thường, ngay cả bây giờ, vẫn có người châm biếm bà là kẻ đào mỏ.
Khi bị người khác châm biếm, trong lòng bà vô cùng tức giận, nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, những năm đó bà đã chịu không ít khổ cực.
Bây giờ, bà lại bắt đầu chê bai xuất thân của người khác.
Triệu Thục Gia hổ thẹn nói: “Con nói đúng, là lỗi của dì, là dì không thể rộng lượng với Tuyên Hòa. Dì đã biết mình sai rồi, Dì Trương cũng đã bị đuổi đi, bây giờ mọi chuyện trong nhà đều ổn cả, vậy con có thể nói với Tuyên Hòa giúp dì được không...”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT