Đã rất lâu rồi Mạt Mạt không nhìn thấy Phạm Đông, trước kia Phạm Đông mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn, quần áo đúng quy cách, nhưng bây giờ, toàn thân Phạm Đông tản ra hơi thở của nhà mới phát tài.
Bộ quần áo mà Phạm Đông mặc Mạt Mạt đã từng nhìn thấy, ở trong tạp hoá ngõ hẻm, giày da lớn đen nhánh, chủ yếu nhất là ở cánh tay còn đang kẹp một cái ví da.
Mạt Mạt nhìn về phía chiếc đồng hồ trên cổ tay Phạm Đông, thật sự hết nói nổi, Phạm Đông thật sự không phù hợp với đồng hồ màu vàng, anh ta thích hợp với màu bạc trắng hơn.
Mạt Mạt nhìn dáng vẻ thân thiết của Hướng Hoa và Phạm Đông, hai người này chắc là hùn vốn làm ăn chung, cũng phải, bây giờ Phạm Đông cũng không có việc làm.
Hướng Hoa tiễn Phạm Đông lên xe buýt, Phạm Đông nhìn thấy Mạt Mạt và Vân Kiến, thấy trong tay hai người cầm bánh rán thì nhíu mày, Hướng Hoa nói rất đúng, đừng thấy thức ăn có lợi nhuận nhỏ, nhưng tích lũy dần cũng không ít.
Cuối ngày, ấy vậy mà cửa sạp ná bánh rán kiếm được 50 đồng, cho dù vừa mới bắt đầu kiếm được nhiều hơn một chút, sau này ít hơn một chút, nhưng một tháng cũng có thể kiếm được bảy tám trăm đồng không chừng.
Phạm Đông gật đầu chào Mạt Mạt, ngồi xuống ghế phía sau, ánh mắt nhìn Mạt Mạt có chút tức giận.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play