Trang Triều Dương đau đớn ngồi dậy, thở ra một hơi, coi như là trốn được rồi.
Mạt Mạt lên giường nằm, cười hì hì hỏi, “Đồ cổ ông ngoại để lại toàn là đồ thật chứ!”
Trang Triều Dương gật đầu, “Đương nhiên là thật rồi.”
Mạt Mạt yên tâm rồi, “Thế thì tốt.”
Trang Triều Dương nguy hiểm híp mắt lại, “Sao anh lại thấy trong lời của em có ẩn ý nhỉ?”
Mạt Mạt ngồi dậy, “Đây là anh hỏi đó nha, vậy thì em nói, đồng chí Triều Dương, có phải anh không biết nhận biết đồ cổ không? Vì thế anh mới lo lắng, đồ nhà mình đều là đồ ngụy tạo!”
Trang Triều Dương khoanh hai tay gối đầu, cười trừ, “Bị phát hiện rồi, anh chẳng hiểu gì về đồ cổ cả, ông ngoại dạy anh rất lâu nhưng anh vẫn không biết xem, sao cũng không ghi nhớ nổi, khiến chị tức đến mức đánh anh không ít, lúc ông ngoại sắp mất, còn dặn đi dặn lại, đồ của nhà mình đều là đồ xịn, bảo anh yên tâm đi, để anh đừng coi đó là đổ giả mà xử lý.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT