Mạt Mạt chỉ đồ dùng trong nhà: “Đồ dùng trong nhà chị không mang đi, đều để lại cho các em, các em không cần mua nữa, phải rồi, còn có đồ trong nhà bếp, thực sự nhiều lắm, chị không mang hết, chỉ cầm đi một ít, còn lại đều để cho hai đứa.”
Lưu Miểu nhớ rõ lời Thanh Nhân: “Chị, Thanh Nhân nói, chúng em không thể lấy không, chúng em đưa tiền.”
Mạt Mạt đã biết là sẽ như vậy, cười nói: “Được, nhưng chúng ta nói xong rồi, không cần đưa giá gốc, đưa cho chị một phần ba là được, những thứ này chị đã dùng qua rồi.”
Lưu Miểu bội phục chồng mình, vậy mà chồng mình cũng đoán chuẩn, cười nói: “Vâng.”
Mạt Mạt không thu dọn thì không biết, thu dọn một chút đã giật mình, cô có thuộc tính lưu giữ của loài chuột, thích tích trữ đồ, tám năm nay giữ không ít.
Lương thực thì không thống kê nữa, chủ yếu là quần áo, hai đứa nhỏ đã được ba túi lớn, đấy là đã lấy ra một ít đưa cho người khác rồi.
Quần áo của Mạt Mạt còn tốt hơn chút, những năm này cô không làm quần áo.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play