Áo bông của Tôn Nhị phải sửa lại nhỏ một chút, sửa thành áo bông cho đứa nhỏ, không đủ để làm tiếp quần bông, Mạt Mạt lại tháo một cái chăn bông nhỏ ra mới đủ, cắt xong còn những mẩu thừa, Mạt Mạt lại khâu một đôi giày vải bông, có những thứ này rồi, mùa đông đứa bé cũng không đến mức lạnh cóng.
Về phần chăn bông, Mạt Mạt không sửa, đứa bé sẽ lớn, như này là vừa vặn.
Mạt Mạt sửa cho tới khi nào xong thì thôi, Trang Triều Dương nấu cơm xong đi xin nghỉ rồi, Mạt Mạt nhìn thoáng qua giờ giấc, cô vẫn chưa đói, chờ Trang Triều Dương về rồi cùng ăn.
Lúc Trang Triều Dương trở về, Hướng Tịch mới dậy, bê quần áo bông mà Mạt Mạt đã sửa xong đi ra, vừa khóc vừa nói: “Cháu không thể nhận.”
Trang Triều Dương lạnh mặt: “Khóc cái gì mà khóc, những thứ này vốn dĩ là của cháu, mặc vào.”
Hướng Tịch lau nước mắt, không khóc nữa, Mạt Mạt ngồi xổm xuống: “Cô của cháu đổi áo bông cho, mặc vào đi!”
Hướng Tịch bối rối mờ mịt: “Không phải cô không cần cháu nữa sao? Sao còn phải cho cháu áo bông?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play