Trang Triều Dương im lặng đến mức Mạt Mạt cho là anh ngủ rồi, Trang Triều Dương mới mở miệng: “Anh nhớ là, anh có một cái áo bông, hình như ở dưới đáy tủ thì phải!”
“Em biết, chính là cái mà anh ủi rách ra hai miếng kia á? Em còn muốn đợi ngày nào đó gỡ ra, tìm bông nhét vào làm lại cho anh!”
“Không cần làm lại, sửa lại rồi mang tới cho ông ấy, nhớ là phải sửa thành miếng vá.”
Chuyện này thì Mạt Mạt hiểu, Hướng Húc Đông là cán bộ được điều xuống dưới, ông ta không thể mặc đồ tốt, lúc mặc trở về, nói không chừng hôm sau sẽ bị cướp mất.
Ngày hôm sau Mạt Mạt tìm thấy áo bông, lấy vải vụn may vá bên trên, lại tìm thấy đôi giày vải bông cũ của Trang Triều Dương, nghĩ một lát, ủi và sửa lại đôi giày một lần nữa, Mạt Mạt phấn chấn, vừa lòng rồi.
Lúc Mạt Mạt mang đến, Hướng Húc Đông đang nằm trên giường liếc nhìn Lưu Miểu mượn sách của ông ta, nhìn thấy Mạt Mạt, vội vàng muốn xuống đất: “Mạt Mạt, con đến à.”
Mạt Mạt vừa vào phòng bệnh đã sợ run cả người, quả thực là quá lạnh, nhìn thoáng qua chăn mền ở bệnh viện, rất mỏng, Mạt Mạt nói chuyện còn có thể nhìn thấy hơi thở: “Ông cứ nằm đi, bên ngoài rất lạnh, đừng để phát sốt.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT