Tôn Nhuỵ nhìn Mộng Nhiễm đầy cảnh giác, trong mắt là sự ghen ghét không cách nào giấu được, ánh mắt không hề kiêng sợ mà đánh giá Mộng Nhiễm, quần áo của Mộng Nhiễm rách nát, nhưng được giặt rất sạch sẽ, trên quần áo có một mùi cỏ thơm.
Nhưng ở trong mắt Tôn Nhuỵ, Mộng Nhiễm này không khác nào ăn mày, cô ta thật sự không nghĩ tới, một thanh niên trí thức không có chút cảm giác tồn tại nào vậy mà lại có thể vào nhà của Liên Mạt Mạt trước cả cô ta, dựa vào cái gì chứ?
Mộng Nhiễm biết Tôn Nhuỵ thích Thanh Nghĩa, cô ấy chỉ biết Tôn Nhuỵ về thành phố rồi, tất cả mọi người đều ao ước, không nghĩ tới còn làm lính? Mộng Nhiễm cũng không sợ Tôn Nhuỵ một chút nào.
Điểm ấy khiến cho Mạt Mạt rất hài lòng, cô cũng không hy vọng sau này em dâu gặp chuyện sẽ lại sợ hãi, còn phải để cho Thanh Nghĩa giúp thu dọn cục diện rối rắm, lá gan của Mộng Nhiễm có chút nhỏ nhưng mà có thể bồi dưỡng được.
Thanh Nghĩa đen mặt: “Ai bảo cô đến đây, ra ngoài?”
Vẻ mặt Tôn Nhuỵ lập tức thay đổi, tủi thân nhìn Thanh Nghĩa: “Em thấy anh trở về rồi, vô cùng vui vẻ, đây là bánh ngọt em mua hôm Quốc Khánh, em không nỡ ăn, bèn mang đến cho anh, anh mau nếm thử đi.”
Mạt Mạt lui lại một bước, nhìn về phía Mộng Nhiễm. Mộng Nhiễm trợn mắt nhìn, nhưng đã khôi phục rất nhanh, cô ấy cắn môi: “Thanh Nghĩa không thể nhận đồ của cô.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT