Mạt Mạt vuốt ve cỏ đuôi chó trong tay, chỉ lên lính văn nghệ trên sân khấu: “Bởi vì thanh danh, cho dù bị ức hiếp rồi, các cô ấy cũng không dám làm ầm lên, nếu thật sự tố cáo rồi, nhất định sẽ tra rõ, cô gái bị chiếm tiện nghi coi như đời này xong rồi.”
Tề Hồng thở dài: “Cô nói đúng.”
Mạt Mạt nhìn Cảnh Lượng dưới sân khấu, nheo mắt: “Người đang làm thì trời đang nhìn, không phải là không tố cáo mà là chưa đến lúc, làm nhiều việc ác, sớm muộn cũng có ngày sẽ phải trả lại gấp bội.”
Cắn hết hạt thông, Mạt Mạt đứng dậy rũ ra đất: “Tôi về đây, xem kịch câm cũng không có ý nghĩa gì, cô có đi hay không?”
Tề Hồng nhảy dựng lên: “Cô cũng đi rồi, tôi còn ở lại đây làm cái gì, tôi cũng về.”
Mạt Mạt về đến nhà là hơn chín giờ, nhìn lương thực buổi sáng lĩnh về, Mạt Mạt xách lên một túi bột mì, bởi vì là Quốc Khánh nên lương thực loại tốt nhiều hơn ba cân, Mạt Mạt định buổi trưa cán mì, làm mì rưới dầu, Mạt Mạt thích ăn nhất là loại mì này.
Buổi trưa Mạt Mạt cán mì không ít, nấu được tròn hai âu, Mạt Mạt lấy một bát cho chính mình, thả thêm ớt, còn lại hai bát ít hơn ở trong âu, rưới dầu lên, chờ bọn Trang Triều Dương về là có thể ăn luôn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play