Liên Quốc Trung đau nhe răng há miệng, Miêu Tình đứng bên cạnh quở trách: “ Bao nhiêu tuổi rồi, đi đứng còn không nhìn xe, đáng đời chịu tội.”
Liên Quốc Trung tức giận đập bàn: “Phi phi, tôi đang đi bình thường trên đường dành cho người đi bộ, xe lao về phía tôi, đây là tai nạn bất ngờ, không liên quan đến việc tôi có nhìn xe hay không, Triều Dương, con làm chứng cho cha, cha cũng không lừa mẹ con.”
Trang Triều Dương đặt chân ông cụ xuống, phủi hai tay đứng dậy: “Mẹ, hôm nay thật sự không liên quan đến cha.”
Trong tư tưởng của Miêu Tình, lời nói của Trang Triều Dương có trọng lượng hơn, dù sao cũng có thể tin được so với lão già nhà mình: “Vậy làm sao đang yên đang lành xe lại tông vào người?”
Trang Triều Dương vừa lau tay vừa nói: “Xe phanh không ăn, may mà cha phản ứng nhanh, cũng là lỗi của con, lúc ấy con cách cha hơi xa một chút, nếu như gần thì cha cũng sẽ không bị trẹo chân.”
Điểm ấy Trang Triều Dương rất tự trách, lúc ấy ông cụ chê anh phiền, cho nên đi nhanh hơn chút, lúc ấy nếu như anh theo sát, cũng sẽ không trong lúc tránh né mà bị trẹo chân.
Miêu Tình vỗ lên ngực, mặc dù lời của con rể rất đơn giản, nhưng bà cũng có thể tưởng tượng được sự nguy hiểm ngay lúc đó: “Không trách con, con cũng mau ngồi xuống nghỉ ngơi đi, từ lúc cõng ông ấy về cũng chưa được nghỉ ngơi, nhanh ngồi xuống đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT