Lý Thư choáng váng, Vương Chi càng choáng váng hơn, nhìn phong bì đầy mờ mịt, bọn họ không nghe lầm chứ, ý tứ của bà cụ, tiền này là mình tự bỏ ra, tự mình ngỏ ý cảm ơn.
Lý Thư trợn to mắt nhìn Mạt Mạt, cô hờ hững không lên tiếng, lời của mẹ, dĩ nhiên là do cô dạy, Lý Thư muốn nhờ ơn cứu mạng để có quan hệ với cô, thì cô để cho sự tính toán của Lý Thư thất bại vậy.
Từ lúc bắt đầu đến cuối cùng đều là chuyện của mẹ, để mẹ tự giải quyết là được, đơn giản biết bao nhiêu.
Lý Thư vắt óc cũng không nghĩ tới Liên Mạt Mạt sẽ không xuất chiêu theo lẽ thường, bây giờ để cho bà cụ tự mình làm, cô ta nên nói như thế nào đây?
Suy cho cùng kinh nghiệm của Vương Chi nhiều hơn một chút, nụ cười méo mó: “Bà à, Thư Thư nhà cháu cứu bà không phải vì tiền.”
Vẻ mặt Miêu Tình đau khổ: “Chê ít à? Nhưng đây là toàn bộ tiền lương của tôi và chồng rồi, nếu như chê ít, tôi sẽ hỏi mượn con cái của tôi một ít, cô nói số tiền đi.”
Vương Chi muốn phun ra máu rồi, ý tứ của cô ta rõ ràng không phải như vậy, bà cụ này cố ý xuyên tạc ý của cô ta: “Không phải, không phải, đủ rồi, đủ rồi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play