Tề Hồng biết Mạt Mạt có lời muốn nói với Mễ Mễ nên đưa con về nhà.
Mạt Mạt kéo Mễ Mễ lại, để Mễ Mễ nhìn cô, “Mẹ nuôi đưa con ra nước ngoài cũng là để tốt cho con, mẹ nuôi không phải không cần Mễ Mễ, đương nhiên mẹ nuôi cũng trưng cầu ý kiến của Mễ Mễ.”
Mễ Mễ đã không còn là đứa bé ngu ngơ nữa, cô bé đã bảy tuổi rồi, có năng lực phân tích, đương nhiên biết được mẹ nuôi không phải không muốn nuôi cô bé nữa.
Mễ Mễ ôm chặt lấy eo Mạt Mạt, “Con không muốn rời xa mẹ nuôi.”
Mạt Mạt biết Mễ Mễ là đứa bé biết lấy ân báo ân, “Mẹ nuôi cũng không muốn rời xa con, nhưng vì tương lai của con, chỉ đành tạm thời rời xa.”
Mạt Mạt đều nghe hiểu cả, chỉ có điều lúc bắt đầu không thể chấp nhận được, cô bé thực sự rất thích đàn piano, hơn nữa cô bé cũng biết, cô bé không phải là đứa học hành giỏi giang, cô bé muốn báo ơn mẹ nuôi thì phải có thành tựu, đàn piano chính là hi vọng của cô bé.
Mạt Mạt biết cho Mễ Mễ thời gian thì Mễ Mễ sẽ có thể chấp nhận được, “Được rồi, cũng phải đợi mấy năm nữa, giờ chưa gấp.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT