Thời gian trôi qua, cuối cùng Trang Triều Dương cũng được nghỉ, Trang Triều Dương vì để tích góp ngày nghỉ nên đã hai tháng rồi Mạt Mạt không gặp anh.
Trang Triều Dương đứng ở cửa ra vào, không nhận được sự chào đón của cả nhà, trong lòng có cảm giác khó chịu: “Sao vậy, hai tháng không gặp, không nhận ra nữa rồi?”
Tùng Nhân vội vàng nuốt miếng cơm trong miệng xuống, thật sự là có chút không nhận ra, sao cha lại đen thành như này, người cha đẹp trai của cậu bé mất đâu rồi!
Trong nhà người thành thật nhất chính là Thất Cân, thành thật gật đầu: “Nếu như còn đen thêm một chút nữa thì cũng không nhận ra rồi.”
Trang Triều Dương xạm mặt lại, anh cảm thấy mình chính là đang tìm ngược, vô cùng muốn rút lại lời nói, hỏi cái gì không hỏi, lại cứ phải hỏi cái này.
Mạt Mạt hoàn hồn lại từ trong sự kinh ngạc đến ngây người, bây giờ đã vào đông rồi, ánh nắng đã chẳng còn độc nữa, làm sao lại khiến cho Trang Triều Dương phơi ra thành như này: “Anh đi đào than hả?”
Trang Triều Dương cảm thấy mình nhận lấy bạo kích, hít vào mấy hơi, quyết định tìm ngược rồi, rửa tay ngồi xuống ăn cơm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT