Buổi tối ăn cơm, trong nhà mới yên tĩnh.
Tay An An cũng dài, đáng tiếc không thích nhạc cụ, đàn dương cầm trở về chỉ nhìn thoáng qua, cúi đầu tiếp tục đọc sách.
Thất Cân thì càng không cần phải nói, lạnh lùng, nhìn cũng không nhìn.
Kết quả chỉ có Mạt Mạt và Mễ Mễ yêu thích ngồi trước đàn dương cầm, Mạt Mạt thử âm một chút, coi như không tệ, đáng tiếc bậc âm của Mạt Mạt không tốt, đối với nhạc cụ cũng khỏi phải nghĩ đến có điều kỳ tích gì đó.
Ngược lại là Mễ Mễ rất có linh tính, thử đánh âm tiết Mạt Mạt đã cảm thấy êm tai, Mạt Mạt nghiêng đầu nhìn đầu ngón tay Mễ Mễ vui sướng kích thích, giống như tinh linh nhỏ bé.
Mạt Mạt cảm thấy, Mễ Mễ có thiên phú về đàn dương cầm.
Đáng tiếc khó tìm giáo viên, từng đi du học biết đàn dương cầm đều đã có tuổi, phần lớn đều đã về hưu hưởng phúc, không thiếu tiền, không ai muốn đi làm giáo viên, cùng độ tuổi và bối phận như Mạt Mạt biết đàn dương cầm càng là của quý hiếm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT