Liên Quốc Trung nước mắt nước mũi giàn giụa: “Cha, cha đừng nói như vậy, điều mẹ hy vọng nhất là cha còn sống.”
Liên Kiến Thiết thở dốc một hơi: “Bà ấy cũng là người có tấm lòng lương thiện, nếu là cha, cha chết đi cũng phải kéo bà ấy theo.”
Liên Quốc Trung biết cha già vì để cho ông bớt buồn, nhưng trong vòng một ngày cả cha lẫn mẹ đều qua đời, đây là moi tim của ông rồi, lúc trước còn dõng dạc khuyên vợ, bây giờ đến phiên ông rồi mới biết được sự đau đớn trong đó.
Liên Kiến Thiết thấy con trai cả khóc lóc, lúc đầu muốn mắng người, cuối cùng không mắng được: “Đời cha chỉ hổ thẹn với mình con, nạn đói năm đó, cha không nên làm vậy!”
Liên Quốc Trung lắc đầu: “Con không trách cha, thật sự.”
Liên Kiến Thiết cười mắng một tiếng, không trách ông ấy mà nhiều năm như vậy không về, Liên Kiến Thiết thấy dáng vẻ con trai út đờ đẫn, móc từ trong túi quần ra một quyển sổ tiết kiệm, đưa cho con trai út: “Anh trai con có tiền, đây là cho con, con xem mà giữ cho kỹ, tiền tiêu hết rồi thì cũng không còn nữa, ngày hôm nay qua đi, trên đời sẽ không còn cha mẹ cho con tiền nữa, quý trọng một chút.”
Liên Ái Quốc cầm sổ tiết kiệm, cố gắng kiềm chế khoé miệng giật giật, một cái không đủ, vẫn cứ rút ra rút vào, Liên Kiến Thiết thấy vậy thì phiền lòng, nhưng ông ấy chẳng còn sức lực để chửi được nữa, quay đầu nhìn về phía đám con cháu của con trai út.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT