Buổi tối, Trang Triều Dương trở về rất muộn, Mạt Mạt nghe thấy tiếng xe jeep thì đến nhà bếp bưng cơm, bưng đến đĩa đồ ăn cuối cùng rồi vẫn chưa thấy Trang Triều Dương vào nhà.
Hiện tại đã vào tháng mười hai, thành phố Z ở phương Nam, nhưng vào mùa đông, nhiệt độ vẫn giảm xuống không ít, ánh sáng mặt trời cũng rút ngắn, bên ngoài trời u ám, Mạt Mạt đứng trước cửa sổ, xuyên qua đèn đường thấy Trang Triều Dương đang đứng ở cửa chính.
Mạt Mạt không thấy rõ, đẩy cửa đi ra ngoài, chỉ nghe thấy Trịnh Nghĩa đang nói: “Triều Dương, chuyện của Từ Liên thật sự có lỗi, để cậu hiểu lầm rồi, Từ Liên thật sự không có ý tứ kia, hôm nay người chúng ta dẫn cô ấy đến để làm sáng tỏ, ngày sau chúng ta vẫn là hàng xóm tốt.”
Mạt Mạt đi tới, Trang Triều Dương cười một tiếng giễu cợt, ý tứ rất sâu xa: “Anh lấy thân phận gì để đến làm sáng tỏ?”
Trịnh Nghĩa bị chặn họng, Diệp Phàm giống như là vừa ăn phải con ruồi, buồn nôn ghê gớm, nhưng vẫn phải nuốt vào trong miệng: “Chuyện đó, đây là em gái của hai chúng ta, mới nhận.”
Diệp Phàm càng nghĩ đến lời Trịnh Nghĩa mà càng tức giận, có thể không tức sao? Diệp Phàm đã coi Từ Liên như kẻ thứ ba mà đề phòng, hiện tại trái lại trở thành em gái cô ta, bây giờ suy nghĩ một chút cũng bực bội, nhưng Trịnh Nghĩa nói, chỉ có nhận là họ hàng mới có thể đè được lời đồn xuống, chỉ cần đến nhà giải thích, việc này cũng sẽ qua đi.
Trong lòng Diệp Phàm không nắm chắc được, không phải Trịnh Nghĩa đã hết hy vọng đợi về hưu rồi sao? Tại sao lại nói giữ lại Từ Liên có ích chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT