Gió lạnh mùa đông im lặng tới theo sau lưng mùa thu, thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến tháng 11, trong đại viện lá cây bay xuống, cuối cùng sau một cơn mưa nhiệt độ đã hạ xuống, chốc lát đã xuống âm độ.
Buổi sáng Mạt Mạt nhìn mặt đất bên ngoài cửa sổ, vũng nước đã kết thành băng, trên mặt băng còn có lá vàng khô, Mạt Mạt rùng mình một cái, hà hơi lên trên cửa kính, chớp mắt đã trắng xoá một mảng.
Mạt Mạt đến nhà bếp, đặt gạo đen đã ngâm kỹ lên bếp, buổi sáng nấu cháo gạo đen, lại rửa thêm mấy quả trứng gà, chờ lát nữa sẽ chiên trứng.
Cháo phải ninh một lúc, Mạt Mạt về phòng ngủ, Thất Cân đã dậy rồi, đang ngồi dậy, chân đạp vào tay của cha.
Thất Cân trừng mắt một lúc lâu cũng không đá được cánh tay to của cha ra, tức giận, a lên một tiếng, kêu gào: “Mẹ!”
Vào lúc Thất Cân tám tháng đã cất tiếng nói đầu tiên, Trang Triều Dương đang diễn tập, Mạt Mạt cũng không liên lạc được, đã rất lâu rồi Thất Cân không gặp cha, không nghĩ tới câu đầu tiên mở miệng sẽ gọi cha!
Từ khi biết nói cha, buổi tối đều sẽ tự gọi cha, không ngừng gọi cha.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play