Buổi tối Thất Cân không muốn ngủ, thằng nhóc không khóc, nhưng trong lòng lại khóc to, điều này khiến cho Mạt Mạt đau lòng chết thôi.
Lúc ở Dương Thành, Tùng Nhân và An An cũng không bị chịu tội như thế này, bây giờ còn chưa tới hè nữa, Mạt Mạt gọi điện thoại cho Trang Triều Dương, chờ anh được nghỉ, bọn họ lại đến Tứ hợp viện ở.
Ngay hôm đó Trang Triều Dương nghỉ, thu dọn đồ đạc xong, buổi tối đến Tứ hợp viện ở, trong Tứ hợp viện Đại Mỹ trồng không ít cỏ đuổi muỗi, trong sân không có con muỗi nào.
Tứ hợp viện thông gió mát mẻ, bây giờ Thất Cân mới vui vẻ, thằng nhóc cũng không ầm ĩ, còn cười khanh khách với cha.
Miêu Tình ngồi trong sân hóng mát, cảm khái nói: “Mẹ không nghĩ đến, cả đời này của mẹ còn có cái phúc khí này, có thể được ở trong một viện tử tốt như vậy.”
Mạt Mạt cười: “Mẹ, đương nhiên là mẹ có phúc khí rồi.”
Miêu Tình xua tay: “Phúc khí của mẹ đều là mượn ánh sáng của mấy anh chị em các con, lúc các con còn nhỏ, mẹ đã nghĩ, đời này mẹ chính là người có số vất vả nhất, đủ ăn đủ uống là được rồi, không nghĩ tới, chớp mắt một cái, trong nhà máy của bọn mẹ, thì cuộc sống của mẹ là tốt nhất.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT