Mạt Mạt thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, trong mắt hai người bọn họ, Nguỵ Vĩ cũng không phải vàng, mà chính là mỏ kim cương.
Nguỵ Vĩ thấy Mạt Mạt cười, đều là người hơn ba mươi tuổi rồi, nét mặt thoáng hiện ra sự uất ức: “Loại cảm giác này thật khó chịu, người khác biết tương lai của mình.”
Mạt Mạt thấy Nguỵ Vĩ thật đáng thương, bây giờ không chỉ có Hướng Hoa theo dõi anh ta, ngay cả Phạm Đông cũng theo dõi anh ta, cũng may Nguỵ Vĩ vẫn là Nguỵ Vĩ như cũ.
Mạt Mạt cũng không cho rằng, Phạm Đông đoạt cơ duyên của Nguỵ Vĩ là không cần trả lại.
Mạt Mạt an ủi Nguỵ Vĩ: “Được rồi, đừng nghĩ đến bọn họ nữa, bây giờ anh là người bận rộn rồi.”
Quả thực Nguỵ Vĩ là người bận rộn, anh ta phải nhập thiết bị, phải kết thân với người khác, bây giờ cũng là bạn anh ta đang trông coi, học kỳ này anh ta phải xin nghỉ một thời gian dài.
Mạt Mạt và Nguỵ Vĩ đến nhà hàng rồi, Triệu Phong vội vàng đứng dậy: “Nhanh ngồi, nhanh ngồi, chỉ còn thiếu một món cuối cùng nữa thôi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play