Do thuốc còn tác dụng, Trịnh Chi Nam ngủ rất say. Sáng hôm sau, Lôi Dực tỉnh dậy sớm hơn. Vừa mở mắt, hắn đã bắt đầu nghịch cậu, người lúc này sắc mặt đã hồng hào trở lại. Hắn vội vàng như thế vì buổi chiều còn có việc bận, chỉ có thể tận dụng buổi sáng để làm chuyện hắn đã muốn làm từ tối qua. Hơn nữa, Trịnh Chi Nam lúc ngủ trông dễ chịu hơn nhiều so với lúc mở mắt ra nịnh nọt khúm núm. Hắn hy vọng lần cuối cùng này cũng sẽ tốt đẹp một chút.
Vì thế, lần thân mật thứ hai này, Trịnh Chi Nam vẫn bị làm cho tỉnh giấc.
Nhìn thấy người trước mặt, Trịnh Chi Nam suýt nữa mất bình tĩnh, định giơ chân đá hắn xuống giường, may mà kịp thời lấy lại lý trí.
Cậu biết mình không thể thất bại vào giờ phút này, không thể tùy tiện hành động.
Kệ hắn.
Mặc hắn muốn làm gì thì làm.
Trịnh Chi Nam lập tức nhắm mắt lại, giả vờ khó chịu, dùng chăn che mặt và mắt để Lôi Dực không nhìn thấy biểu cảm của cậu.
Phát hiện Trịnh Chi Nam đã tỉnh, Lôi Dực thản nhiên nói: "Chiều tôi còn có việc. Đây cũng là lần cuối chúng ta ở bên nhau. Cậu có đúng một tuần để dọn ra khỏi đây."
Dưới lớp chăn, Trịnh Chi Nam giả vờ lưu luyến với vẻ mặt lạnh lùng, dùng giọng khóc nói: "Anh thật sự muốn đuổi em đi sao?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT