Nhạc Tinh Châu nghe thấy thế thì thở dài, “Thôi được rồi, anh tìm bạn đón sinh nhật tạm vậy.”
“Vâng, em xin lỗi anh.” Trịnh Thư Ý mấp máy đôi môi, cô lí nhí, “Lần sau em sẽ bù cho anh nhé?”
Khổng Nam chờ Trịnh Thư Ý cúp điện thoại, cô ấy đổi tay cầm bút, tay kia chống cằm, cười tít mắt, “Cho bạn trai cô leo cây à?”
“Nếu không thì sao bây giờ?” Trịnh Thư Ý hỏi ngược lại, “Không cho bạn trai leo cây, chẳng lẽ cho Thời Yến leo cây hay sao?”
“Ây, đáng thương quá đi, bạn trai thân yêu của cô lại bị một tên đàn ông không biết mặt cướp mất cơ hội đón sinh nhật cùng cô rồi.”
“Cô nói cứ như tôi đi đón sinh nhật cùng với Thời Yến ấy.” Trịnh Thư Ý cầm tài liệu đi đến một bên đóng thành tập, “Tôi cũng không biết nói gì luôn, ngay cả mặt mũi Thời Yến ra sao tôi còn chả biết, thế mà lại vì anh ta mà cho bạn trai mình leo cây.”
Khổng Nam có hơi khó tin, “Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bạn trai cô không nói gì hết hả?”
“Mấy chuyện thế này thì nói gì?” Trịnh Thư Ý nghĩ rồi nói, “Anh ấy không nói gì, bày tỏ mình đã hiểu.”
“Chậc, bạn trai cô hiểu chuyện quá mức cho phép đấy.” Khổng Nam vừa tắt máy tính vừa nói, “Chẳng giống bạn trai tôi gì cả, bám người muốn chết. Nếu tôi mà cho anh ấy leo cây thì dù là nguyên nhân gì thì anh ấy nhất định sẽ giận tôi.”
Trịnh Thư Ý thất thần trong thoáng chốc.
“Rắc” một tiếng, ngón tay truyền đến cơn đau, cô theo bản năng rút tay về mới tránh không bị máy đóng sách đ.â.m rách da.
Nhưng cơn đau nhói trêи đầu ngón tay không hề thuyên giảm, thậm chí còn lan vào tận trong lòng.
Một tay Trịnh Thư Ý cầm tài liệu, một tay cầm điện thoại di động, cô thất thần đứng trước máy in một hồi lâu.
“Tôi tan làm đây.” Khổng Nam cầm túi đứng dậy, đưa hộp thuốc sang, “Tôi thấy cô đã uống thuốc giảm đau rồi, cầm cái này đi, nhớ uống sớm đấy, đừng để đến lúc phỏng vấn lại đau đến mức ngất đi.”
Nói xong, cô ấy xích lại gần cô, thì thầm, “Nếu cô thất bại thì mấy người đang nhìn chằm chằm cô chẳng phải vui c.h.ế.t mất sao.”
Trịnh Thư Ý không buồn đáp lại lời nhắc nhở của Khổng Nam, trong đầu cô bây giờ chỉ còn lại hai chữ “hiểu chuyện”.
Có phải Nhạc Tinh Châu hiểu chuyện quá mức cần thiết rồi hay không?
Hơn nữa, cô vừa nói mình không được khỏe, mà Nhạc Tinh Châu cũng không hề hỏi cô không khỏe ở đâu.
Một khi trong đầu đã xuất hiện ý nghĩ nào đó thì sẽ khó mà kiềm hãm không cho nó nảy mầm trong lòng.
Trịnh Thư Ý hoảng hốt ngồi vào bàn làm việc, cầm điện thoại chần chừ một lát, sau đó nhắn tin cho Nhạc Tinh Châu.
Trịnh Thư Ý: Anh có buồn không?
Nhạc Tinh Châu:?
Nhạc Tinh Châu: Không đâu, anh hiểu mà, công việc quan trọng hơn. Sau này chúng ta còn nhiều cái sinh nhật để ở bên nhau mà.
Nhạc Tinh Châu: Đúng rồi, vừa nãy em bảo em không khỏe, sao thế? Em bệnh hả?
Trịnh Thư Ý thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra là do đang trong mùa “dâu” nên cô khá nhạy cảm, suy nghĩ nhiều rồi.
Trịnh Thư Ý: Không có gì, đến mùa “dâu” nên khó chịu TAT.
Nhạc Tinh Châu: Tội nghiệp cục cưng quá.
Nhạc Tinh Châu: Vậy em phỏng vấn ở đâu thế? Sau khi kết thúc anh sẽ đón em.
Địa chỉ mà Trần Thịnh gửi cho cô là trang viên Warner ở phía tây ngoại thành.
Đang vào giờ tan tầm nên đường bị kẹt xe, Trịnh Thư Ý chịu đựng cơn đau bụng, chuyển từ tàu ngầm sang xe buýt rồi đón taxi, mất một tiếng đồng hồ mới đến chỗ hẹn.
Nói không bực bội là giả, trêи đường đi không biết cô đã mắng Thời Yến bao nhiêu lần rồi.
Nơi Trần Thịnh sắp xếp giúp cô là khu nghỉ ngơi ở trêи lầu của bữa tiệc. Chỗ này rộng rãi lại vô cùng lộng lẫy, cũng vắng người, có thể khiến sự cô đơn của một người phóng đại gấp trăm lần.
Trịnh Thư Ý ngồi trêи sofa, hai chân lắc lư theo nhịp tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường, cô quan sát xung quanh hết lần này đến lần khác để tránh không ngủ gật.
Nhưng thời gian chờ đợi quả thực là dài đằng đẳng, có mấy lần đầu cô gục gặt như gà con mổ thóc, suýt nữa đã ngủ mất. Cho đến khi tiếng mở cửa vang lên, Trịnh Thư Ý mới giật mình ngồi thẳng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía cánh cửa.
Dưới ánh đèn, một người đàn ông bước đến, gương mặt càng lúc càng rõ theo ánh đèn sáng rực.
Trịnh Thư Ý nhìn người vừa đến, cả người cô như bong bóng xì hơi.
Người đến không phải là Thời Yến mà là anh rể của anh – Tần Hiếu Minh, là người đứng thứ hai trong tập đoàn Minh Dự hiện nay.
Người đàn ông này đã từng nhận phỏng vấn của cô vài lần nên hai người cũng tính là quen biết nhau.
Tần Hiếu Minh đi đến cũng nhìn thoáng qua Trịnh Thư Ý.
Giây phút cô vội vàng ngồi thẳng người, đôi mắt sáng lấp lánh đến nỗi chỉ cần đứng trong góc tối cũng có thể nhìn ra cô đang rất hưng phấn.
Nhưng ngay khi đối mặt với ông thì ánh mắt ấy lại thoáng chốc xám xịt, cơ thể cũng có chút suy sụp.
“Tần tổng, ông cũng ở đây à?”
Tần Hiếu Minh dừng lại một lát, che di động lại rồi nói, “Ừ, sao cô lại ở đây? Có phỏng vấn ư?”
Trịnh Thư Ý thành thật đáp, “Vâng, tôi đang chờ Thời tổng.”
Tần Hiếu Minh đánh giá cô từ trêи xuống dưới vài lần, rồi lại nhìn sắc mặt tái nhợt của cô, ông không nói gì, chỉ thầm nói một câu, “Để người ta chờ lâu như vậy” rồi rời đi.
Bên ngoài cửa sổ không biết đã mưa từ lúc nào, giọt mưa tí tách rơi trêи lá cây, phát ra âm thanh sột soạt.