Đất Thục vào tháng tư, cỏ cao chim hót, hoa thắm liễu xanh, cho dù vừa mới trải qua một hồi chiến sự, ngoài thành Thành Đô vẫn là một vùng phong cảnh như tranh. Một tay Triệu Hằng ôm lấy vương phi mất đi mà tìm lại được của hắn, một tay nắm chặt dây cương, phóng ngựa bay nhanh. Nàng đã trở lại, trong khoảnh khắc nhận ra nàng ở cửa thành kia, đầu Triệu Hằng trở lên trống rỗng, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất. Hắn muốn ở bên cạnh nàng, chỉ cùng với một mình nàng, bất kỳ kẻ nào cũng không được quấy ray. Phu thê hai người như dây đẳng quấn quanh, Tống Gia Ninh chôn ở trong ngực hắn, hơi thở quen thuộc làm vuốt phẳng sự lo lắng hãi hùng suốt ba tháng qua, chỉ ôm như vậy là đủ rồi, giờ khắc này nàng không muốn nói chuyện. Triệu Hằng cũng không có tâm tình hỏi thăm bất cứ chuyện gì, chỉ yên lặng ôm chặt nàng, chậm rãi lấp đầy trái tim đã trống vắng một thời gian dài.
Chủ nhân không có mục đích đến, tuấn mã chỉ chạy về phía trước, cứ chạy cho đến khi truyền đến tiếng nước chảy róc rách, rốt cuộc trong mắt Triệu Hằng xuất hiện một tia thanh minh, như tỉnh lại từ trong giấc mộng, phóng mắt nhìn về nơi xa, đập vào mắt là thác nước rộng lớn chảy xuôi, như con rồng lớn bay lượn với trời đất, ánh nắng tươi đẹp chiếu xuống mặt nước, sóng nước lóng lánh, có một loại yên bình. Bờ sông có tốp năm tốp ba các bá tánh đang kéo võng bắt cá, đối với các bá tánh này mà nói, giang sơn rơi vào trong tay hoàng đế nào không có quan hệ với bọn họ, bọn họ có cơm ăn mới là quan trọng nhất.
Có hài đồng cắt tóc hình trái đào to mò nhìn vê phía bọn họ, khuôn mặt nhỏ ngăm đen đơn thuần ngây thơ, không biết vì sao nhìn đến cảnh tượng bình thường của nông gia như vậy, cảm giác bất an không có chỗ phát tiết của Triệu Hằng đột nhiên tiêu tán, giống như mọi thứ trong bốn tháng qua chỉ là cơn ác mộng, bây giờ tỉnh mộng, hắn vẫn là hắn, nàng vẫn còn ở bên người hắn. Triệu Hằng cúi đầu, nhìn đầu nhỏ của Tống Gia Ninh đang chôn trước ngực hắn, Thọ Vương gia cơ hồ sắp quên đi cười như thế nào, rốt cuộc lại lần nữa cười lên, nhẹ nhàng cọ đỉnh đầu nàng, Triệu Hằng quay đầu ngựa, đi về phía thác nước. Ở đằng sau hắn, Phúc công công dẫn theo đội cận vệ đi theo ở đăng xa, vừa không quấy ray vương gia và vương phi đoàn tụ, lại bảo đảm khi có người đánh lén bọn họ có thể kịp thời cứu viện. Lòng yên bình, Triệu Hằng không còn phóng ngựa chạy như điên, chậm rãi đi dọc theo bờ sông để du sơn ngoạn thuỷ. Vó ngựa nhẹ nhàng, nhưng vẫn kinh động cò trắng ở bờ sông, thi nhau vỗ cánh bay ra bụi cỏ. Non xanh nước biếc, cò trắng bay cao, tựa như tiên cảnh, ánh mắt Triệu Hằng nhu hòa xuống, cười nhắc nhở nàng: "An An, nhìn xem."
Tống Gia Ninh mờ mịt ngẩng đầu, theo bản năng nhìn nam nhân phía trên, mặt nàng gây đi, đôi mắt hạnh kia càng trở nên dáng thương, bên trong còn tàn lưu sự tiêu tụy và sợ hãi. Cánh tay Triệu Hằng ôm chặt hơn, cúi người hôn đuôi lông mày của nàng, Tống Gia Ninh theo bản năng rũ mắt xuống, di chuyển ánh mắt, cũng thấy được cò trắng đang vỗ cánh bay cao, thời gian giống như dừng lại, cảnh sắc tốt đẹp khiến người ta quên hết tất cả.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT