Kinh thành.

Lần giao chiến này của Đại Chu và Liêu Quốc, nguyên nhân gây ra là do Tuyên Đức Đế phát binh trước để lấy lại mười bốn châu U Vân, kết quả ba đường đại quân rơi vào thảm bại, quân Liêu vận may thế tới rào rạt tiến vào phía nam, trong lòng tướng sĩ Đại Chu còn cảm thấy sợ hãi, lúc đầu tình thế bất lợi với Đại Chu. Sau Thọ Vương lấy thân phận giám quân, trước ủng hộ sĩ khí lại quyết đoán khi lâm nguy, vài lần thảm bại của quân Liêu cơ hồ đều có công lao của Thọ Vương, Triệu Hằng chưa hồi kinh, bá tánh và quan viên trong kinh thành đã sớm khen ngợi hắn. Triệu Hằng nổi bật, Duệ Vương là người đầu tiên không vui nổi, trong bốn vị hoàng tử, chỉ còn có hắn và lão tam tranh đoạt vị trí trữ quân, lão tam nước lên thì thuyên lên, dạn vọng của hắn tất nhiên sẽ bị rớt xuống. Dưới loại tình huống này, Duệ Vương nóng lòng muốn lập công, bởi vậy khi lâm triều nghe nói lão tam muốn mang binh đi đánh Thục, Duệ Vương liền không đứng yên được, lập tức bước ra khỏi hàng, tranh nhau muốn đi đất Thục. Thiết ky của Khiết Đan đều đã lui binh, hai mươi vạn ban dân bá tanh tạo thành phản quân của đất Thục kia còn khó đối phó sao? Cơ hội có thể nhẹ nhàng lập công như vậy, Duệ Vương đương nhiên muốn cướp đoạt. Hanh dong chen chan vao cua han ta liên có chút ý tứ tranh công, đại thân văn võ cúi đầu, yên lặng xem trò vui. Trước khi Thọ Vương ở chiếc trường lập công, trong lòng các thân tử khó tránh khỏi xem trọng Duệ Vương nhiều hơn một chút, dù sao Thọ Vương còn có tật ở miệng. Nhưng nay đã khác xưa, Thọ Vương có khẩu tật thuận lợi thống trị Hoàng Hà cũng thành công đánh lui Liêu binh, lập công lao vượt qua Duệ Vương vẫn luôn chuyên quản hình ngục, tương lai giang sơn vào trong tay ai còn chưa biết được, mọi người không dám dễ dàng đứng hẳn về một phía.

Phía trên long ỷ, Tuyên Đức Đế nhìn hai nhi tử đứng song song nhau, như có điều cân nhắc. Khiết Đan là mãnh hổ, phản quân đất Thục là con dê nuôi hoang dã, nam bắc giáp công, Tuyên Đức Đế khẳng định muốn đối phó mãnh hổ trước, tháng giêng Liêu Quốc chủ động cầu hòa, Tuyên Đức Đế thở phào, rốt cuộc chuyển tinh lực về phía đất Thục. Lý Thuận càn rỡ đến mức tự tiện xưng đế, Tuyên Đức Đế hận không thể lột da hắn ta, nhưng làm như thế nào để lấy lại tâm của bá tánh đất Thục, hoàn toàn bỏ đi sự oán hận của bọn họ đối với triêu đình, lại không phải vũ lực có thể giải quyết được.

Tuyên Đức Đế không muốn bất công, lão tam đã lập công lớn, Tuyên Đức Đế tưởng cho lão nhị một cơ hội, liền nhìn Duệ Vương nói: "Phản quân có hai mươi vạn, chiếm cứ nơi hiểm yếu ở Kiếm Môn, con có đối sách gì để ứng phó?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play