Dù sao cũng nhiều thêm một tôn tử, gương mặt âm trâm nhiều ngày của Tuyên Đức Đế cuối cùng cũng thấy chút khởi sắc, ngày đó còn tự mình ban tên cho tiểu hoàng tôn: Hữu. Hữu, ngụ ý được bầu trời, thân phù hộ trợ. "Triệu Hữu... Tống Gia Ninh ôm nhi tử nho nhỏ, nhẹ nhàng đọc ra tiếng, sau đó cười với Triệu Hằng: "Rất dễ nghe, vậy vương gia chọn mấy chữ để làm nhũ danh." Mang thai mười tháng, trong thời gian đó vương gia đã chọn vài chữ cho lão nhị nhà mình, nam nữ đều có, không thể uổng phí khổ tâm của vương gia. "Không cần, gọi là Hữu ca nhi." Ngược lại Triệu Hằng rất vừa lòng chữ mà phụ hoàng ban cho.
Tống Gia Ninh chớp chớp mắt, chợt cười, mang thai như ngốc ba năm, nàng chỉ mãi chọc vương gia vui, lại quên việc được hoàng thượng ban tên là vinh quang, nếu không cần thì chẳng phải là trong lòng phu thê bọn họ có bất mãn sao?
"Cười cái gì?" Triệu Hằng chọc chọc mặt của nàng.
Tống Gia Ninh lắc đầu, chỉ cười không nói, hai má trắng trẻo hồng hào, đôi mắt như làn nước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT