Phu thê ngôi đối diện nhau không nói gì. Bà ta thấy đôi lông mày hoa râm của Triệu Phổ nhíu chặt, trán nhăn lại thành chữ xuyên, ngẫm lại ở triều đại của hoàng đế Cao Diễn, trượng phu khí phách hăng hái, lúc này lại đau đầu suy nghĩ, Hà phu nhân có chút không đành lòng, bà ta đi tới chạm vào bả vai của trượng phu, nhẹ nhàng an ủi: "Ông đừng tức giận, đó là Duệ Vương có tâm, chúng ta không đưa Tú Tú cho hắn, hoàng thượng cũng không có cớ đối phó ông." Dù ngoại tôn nữ có tốt thế nào đi chăng nữa cũng không thể so với trượng phu, huống chỉ chỉ là bị Duệ Vương ôm một lần, thanh danh bị tổn hại chút thì tổn hại chút đi, dù sao dựa theo tính tình của trượng phu, ngoại tôn nữ cũng phải gả cho bá tánh tâm thường. Hà phu nhân đã từng muốn giúp ngoại tôn nữ gả đến một nhà có chức quan nhỏ, bây giờ xảy ra chuyện này, đành phải ủy khuất ngoại tôn nữ, cũng may còn có bọn họ chống lưng, bá tánh tâm thường tuyệt đối không dám ghét bỏ ngoại tôn nữ. Triệu Phổ vỗ võ tay thê tử, ông ta không nói gì, Duệ Vương có tâm tư muốn mượn sức ông ta, ông ta có thể nắm giữ ngoại tôn nữ, nhưng ông ta sợ Tuyên Đức Đế...

Cung điện tráng lệ nhất ở trung tâm hành cung, Tuyên Đức Đế dựa lưng vào giường, nghe đại thái giám Vương Ân bẩm báo xong, Tuyên Đức De xoa xoa trán, không vui nói: "Bao giờ lão nhị mới có thể sửa đổi tính tình thương hoa tiếc ngọc đây, không chú ý săn thú cư nhiên còn có tâm tư rảnh rỗi đi cứu mỹ nhân, không có tiền đồ." Hoàng thượng có thể mắng nhi tử, Vương An lại không dám phụ họa, hắn cười làm lành nói: "Due Vương thiện tâm nên không thể mặc kệ." Hắn không biết Thọ Vương bỏ mặc Trần Tú, nếu không Vương Ân tuyệt đối không dám khen Duệ Vương tốt bụng, vì như vậy không phải hắn đang ám chỉ Thọ Vương không tốt sao?

Tuyên Đức Đế hừ nhẹ một tiếng, quay đầu nhìn ve phía ngoài cửa sổ, ngón tay vô ý thức gõ nhẹ vào đùi. Lão nhị đơn thuan chỉ là thương hoa tiếc ngọc hay là có tâm tư khác, Tuyên Đức Đế tạm thời không nhìn thấu, thật sự đứa con trai này ngày thường cái gì cũng tốt, chỉ là ở chuyện nữ nhân thì có chút hồ đồ, nhưng lão nhị một màn anh hùng cứu mỹ nhân này ngược lại giúp Tuyên Đức Đế một chuyện đang bế tắc, khóe miệng ông chậm rãi hiện lên ý cười.

Đêm đó trong yến hội, sau khi ăn uống linh đình, Tuyên Đức Đế hơi say, đột nhiên một ngón tay chỉ vào Duệ Vương, ủ rũ nói: "Người khác săn thú, con ngược lại chạy tới làm anh hùng cứu mỹ nhân làm chậm trễ chính sự, nói, phải bị tội gì!

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play