Cũng may vết mực rơi xuống không phải chỗ hiểm, vội vàng lấy bút tỉa tô lại, thêm chút màu sắc vẫn có thể cứu vãn được.
Nàng đuổi hình bóng người đàn ông ra khỏi đầu, tay nhẹ nhàng cầm bút ngọc, chậm rãi vẽ trên giấy. Mãi cho đến khi ngoài viện truyền đến tiếng chào của nha hoàn, lẫn trong đó là giọng nói trầm ấm quen thuộc ——
“Vương phi đâu?”
“Sau khi dùng bữa trưa xong thì ở trong phòng một mình, cũng không cho ai vào quấy rầy. Gần đây trời lạnh giá, vương phi vốn sợ lạnh, lại thân thể yếu đuối lười vận động, đã mấy ngày chưa ra khỏi phòng đi lại.” Lư ma ma khom gối , cung kính bẩm báo.
Thực ra bà biết A Yên đang giận dỗi, nhưng không dám nói thẳng ra.
Sợ phu the ehọ càng thêm căng thẳng.
Tạ Đĩnh gật đầu, bảo họ vẫn đợi ở bên ngoài, tự mình vén rèm bước vào phòng, liền thấy A Yên đang đứng sau bàn sách, tay cầm tờ giấy trắng che đậy đồ vật trên bàn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play