Ai ngờ đêm nay, hắn lại thể hiện tài năng võ công như vậy?
Bên ngoài đánh nhau ồn ào, thị vệ canh giữ căn phòng rất cẩn thận, thỉnh thoảng có một vài mũi tên bắn vào nhưng không trúng A Yên nên Tư Dụ cũng không để ý, chỉ đứng dựa vào tủ, bảo vệ nơi này.
Một lúc lâu sau, tiếng đánh nhau dần lắng xuống.
Những mũi tên sắc nhọn khiến người ta hãi hùng khiếp vía không còn xuất hiện nữa, một thị vệ gõ cửa nói: “Kẻ trộm đã bị tiêu diệt hết rồi, không biết cô nương có bị thương không? Căn phòng này không thể ở được nữa, Trần điển quân mời cô nương đến khách đếm khác nghỉ tạm.”
“Được, ta ra ngay đây.”
Giọng nói của A Yên hơi khàn, khi nhìn sang Tư Dụ, thấy thiếu niên đang đứng sau tấm rèm dài, ra hiệu im lặng.
Nàng đoán được sau lưng có lẽ còn chuyện gì khác, để tránh rắc rối, nàng không nói gì thêm. Vì quần áo vẫn còn gọn gàng, nàng chỉ buộc lại tóc cùng Lư ma ma và Ngọc Lộ ra khỏi phòng.
Bên ngoài sáng trưng bởi ánh đuốc, trên hành lang vương vãi đầy mũi tên, dưới đất đầy máu, những binh sĩ bị thương hoặc chết nằm la liệt, đều bị thị vệ bắt giữ.
Trần Việt dẫn theo đội quân, cung kính nói với nàng: “Kẻ địch đột nhập vào khách đếm quấy nhiễu là do ti chức sơ suất, xin cô nương thứ lỗi. Xin mời cô nương đến nơi khác nghỉ tạm.”
“Làm phiền tướng quân.”
A Yên khẽ cúi đầu chào, rồi theo Trần Việt đến một nơi khác nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, khi đoàn người chuẩn bị lên đường, A Yên thấy Tư Dụ vẫn trong bộ dạng của một người lái xe ngựa, lặng lẽ đứng bên cạnh chiếc xe của Lư ma ma. Hắn vẫn trầm lặng như thường ngày. Hai trong số các thị vệ của Tạ gia bị thương nặng, không thể tự đi nên được khiêng vào xe để chăm sóc. Những người còn lại, sau khi băng bó vết thương qua đêm, đã lại lên ngựa hộ tống đoàn người. Họ vẫn giữ vẻ oai phong lẫm liệt, không hề lộ ra chút dấu hiệu mệt mỏi sau trận chiến đêm qua.
Có lẽ, những cảnh tượng như vậy đã quá quen thuộc với họ.
A Yên thầm lo lắng, rồi lên xe.
Vào buổi chiều hôm sau, đoàn người đã đi vào địa phận Tạ gia. Mọi thứ xung quanh lập tức trở nên yên bình hơn. Đến tối hôm sau, đoàn người đã đến được Ngụy Châu và dừng chân tại quan dịch, chờ đợi đại hôn ngày mai.
………………
Lần này đón dâu kéo dài hơn mười ngày, gây ra không ít xáo trộn.
Trần Việt an bài chu đáo cho người Sở gia, sau đó lập tức trở về vương phủ phục mệnh.
Bầu trời hoàng hôn buông xuống, tôi tớ trong phủ lần lượt cầm đuốc soi.
Gió đêm thoảng mát thổi qua sân, Tạ Đĩnh đứng sau chiếc bàn gỗ tử đàn, mặc áo gấm, thắt lưng ngọc, dáng người cao lớn in bóng dài trên nền đất.
Mặc dù nổi tiếng tàn bạo khắp bốn phương, thiết kỵ tung hoành khiến kẻ địch khiếp sợ nhưng trên thực tế, hắn mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, mày kiếm anh tuấn, phong thái trẻ trung.
Vì sắp đến hôn sự, hôm qua hắn vừa trở về từ chuyến tuần tra quân. Lúc này, mặc áo gấm đen, tay cầm hồ sơ, cùng với trường sử thương nghị chuyện chính sự, hắn lại có vẻ thư thái, không hề giống như những lời đồn đại bên ngoài hung ác tàn bạo.
Trước khi Tạ Cổn chết trận, Tạ Đĩnh cũng từng là một thiếu niên nhanh nhẹn.
Từ nhỏ đã luyện võ, cung mã thành thạo, thuở nhỏ cũng nghịch ngợm không kém bất kỳ đứa trẻ nào khác, trèo tường phá phách khiến trưởng bối trong nhà lo lắng không yên. Sau này khi trưởng thành, dáng vẻ tuấn tú, chứa đầy thi thư, cưỡi ngựa bắn cung, binh pháp càng không nói tới khiến cho vô số nữ nhi khuê trung khắp Ngụy Châu say mê.
Cho đến khi trong nhà gặp biến cố.
Thiếu niên lang mười lăm tuổi, ở những gia đình khác vẫn còn tuổi ăn tuổi chơi. Nhưng Tạ Đĩnh lại phải gánh vác trọng trách của cả phủ và tiết độ sứ, trấn áp những tướng lĩnh có ý đồ khác, thu phục lòng dân, sau đó dẫn quân đánh tan quân địch đang uy hiếp biên giới, ổn định tình hình.
Lúc đó, cha hắn vừa mới qua đời, uy tín của hắn còn chưa vững.
Trong vòng vài tháng ngắn ngủi, thiếu niên lang ngày nào trở nên điềm tĩnh, trầm mặc, nội tâm, mang theo nỗi đau mất cha và sự phẫn nộ lên đường ra trận, tàn sát kẻ thù xâm phạm biên giới trong biển máu.
Cuộc chiến kết thúc, quân địch xâm phạm biên giới bị đánh bại hoàn toàn, máu nhuộm đỏ áo giáp, cũng tôi luyện trái tim non trẻ của hắn trở nên lạnh lùng, tàn nhẫn.
Từ đó, Tạ Đĩnh đứng vững, danh tiếng vang khắp bốn phương.
Lúc này, khi nghe Trần Việt báo cáo về phục kích ở khách điếm, hắn thậm chí còn không nhướn mày, chỉ hỏi: “Đã tìm ra kẻ chủ mưu chưa?”
“Những người đó mặc đồ giống như tuyên võ quân của Lương Huân, nhưng theo lời khai của những kẻ bị bắt sống, bọn họ chính là người của Lũng Hữu quân.”
“Trịnh Giải?”
Tạ Đĩnh hơi nhướng mày, nhìn về phía trường sử Giả Tuân.
Giả Tuân đã sáu mươi tuổi, là người do tổ phụ của Tạ Đĩnh để lại, giữ chức trường sử đã ba mươi năm, trung thành với ba đời chủ.
Nghe thấy cái tên này, ông cũng hơi ngạc nhiên, rồi chợt hiểu ra: “Trịnh Giải tham vọng lớn, quả nhiên đã có chút manh mối. Lần này phái người đến Biện Châu ám sát, chắc là muốn phá hoại chuyện liên hôn khiến cho kinh thành bất mãn với điện hạ. Đến lúc đó dù là đổ tội Lương Huân gây ra tranh chấp giữa chúng ta, hay làm cho triều đình mất mặt, xuất binh làm suy yếu Ngụy Châu, trai cò đánh nhau, hắn làm ngư ông đắc lợi.”
“Chỉ tiếc là triều đình không có bản lĩnh như vậy.” Tạ Đĩnh nhíu mày, rồi quay sang Trần Việt: “Những người từ kinh thành phản ứng thế nào?”
“Những người đi theo đoàn đưa gả chưa từng gặp cảnh tượng như vậy, ban đầu có chút hoảng loạn, ngày hôm sau còn đi khắp nơi hỏi lý do. Nhưng vị cô nương Sở gia thì rất bình tĩnh, trong lúc giao chiến vẫn rất yên lặng trong phòng, nha hoàn bên cạnh cũng không hỏi nhiều, thậm chí còn bình tĩnh hơn cả huynh trưởng của nàng.”
Giả Tuân nghe vậy hơi ngạc nhiên: “Người do chúng ta cài vào nói Sở Tường nông cạn, ích kỷ, gặp chuyện thì hoảng loạn tùy hứng, sao lại có thể bình tĩnh như vậy?”
“Giả công không biết, Sở gia đã thay người.”
Tạ Đĩnh nói câu này, đáy mắt lóe lên một tia chế giễu: “Nói Sở Tường đột nhiên bị bệnh nặng, phát điên, không thích hợp gả làm vương phi, thay vào đó là vị đường muội của nàng ta, ngày mai sẽ có thánh chỉ.”
“Đây là muốn giở trò quỷ.” Hắn cười lạnh nói.