Sáng sớm hôm sau, khi trời đã sáng tỏ, hai người trong phòng vẫn còn say giấc nồng.
Rèm gấm thêu rủ xuống một nửa, mái tóc xanh mượt trải dài.
A Yên nép vào lòng Tạ Đĩnh, đầu gối lên cánh tay hắn, một tay đặt lên eo hắn, gần như là tư thế ngủ quen thuộc của hai vợ chồng. Tạ Đĩnh vốn quen dậy sớm lúc này cũng còn chưa tỉnh, chỉ có tiếng thở đều đặn, khi nghe thấy tiếng chim sẻ ngoài cửa sổ kêu ríu rít, khẽ nhíu mày, ôm A Yên vào lòng thêm chút nữa rồi tiếp tục ngủ.
Người hầu mấy lần đi đến trước cửa nhưng không dám quấy rầy.
Ngoài sân nhỏ, cũng có người đến bẩm báo sự việc.
Từ Diệu liên tục hỏi hai lần, thấy mặt trời đã lên cao mà Tạ Đĩnh vẫn chưa dậy, cuối cùng cũng hậu tri hậu giác mà hiểu ra, nói với người bên cạnh: “Điện hạ trước đây rất ít khi đến Dân Châu, ở bên ngoài cũng không hay uống rượu. Chắc là tối qua rượu mạnh, hơi còn chưa qua, chư vị cứ buổi chiều hãy đến vậy. Điện hạ liên tục chạy đường dài mấy tháng, còn chưa được nghỉ ngơi tử tế.”
Sau đó, mọi người tản đi.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT