Trong căn phòng chỉ có ánh nến le lói, A Yên cúi đầu giúp hắn cởi áo.
Tạ Đĩnh đứng đó như ngọn núi, ánh mắt dừng trên mái tóc và đôi mắt của nàng, khẽ ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng.
Thiếu nữ vừa mới chỉ vừa cập kê, dáng người còn chưa hoàn toàn trưởng thành, thấp hơn Tạ Đĩnh khá nhiều. Đứng cách hắn một khoảng ngắn, dáng người càng trở nên nhỏ bé. Vì nghiêng đầu đọc sách khá lâu, mái tóc hơi xõa ra, trông có chút rối nhưng lại càng tôn lên vẻ mềm mại, lười biếng.
Cô nương như vậy, đáng lẽ nên được nuôi dưỡng trong nhung lụa.
Nhưng theo tin tức từ mật thám, cuộc sống của nàng ở nhà mẹ đẻ không hề tốt đẹp.
Khi ban hôn, bên cạnh việc điều tra rõ gốc gác Sở gia, Tạ gia cũng cho mật thám đi tìm hiểu về tính cách của Sở Tường, biết rằng nàng ta miệng lưỡi ngọt ngào, ích kỷ, lại được Sở lão phu nhân cưng chiều nhiều năm, luyện thành nói năng khéo léo, tính tình cũng khá kiêu căng.
Tạ Đĩnh vốn không ưa loại người này.
Sau đó tình hình thay đổi bất ngờ, A Yên thay thế gả tới, trong mắt Tạ Đĩnh, toàn bộ Sở gia trở thành những kẻ bội ước, ngu ngốc và kiêu ngạo. Mà A Yên lại là con gái Sở gia, tất nhiên Tạ Đĩnh cũng không có ấn tượng tốt về nàng.
Nếu không phải Võ thị đến thúc giục, đêm đó hắn thậm chí còn không muốn vào phòng tân hôn.
——-Dù sao hôn sự này cũng là do hoàng đế cưỡng chế, Sở gia tùy tiện thay người cũng không coi trọng. Hắn cho tân nương mặt mũi, không đối đãi tệ bạc là được rồi, làm sao có thể thật lòng dâng hiến bản thân mình chìm vào?
Cho dù hoa phiến được dời đi, tâng nương trang điểm nhẹ nhàng, dung nhan xinh đẹp, hắn cũng không để ý lắm.
Cho đến khi những ngày này, mật thám đưa đến thông tin chi tiết về A Yên.
So với Sở Tường được nuông chiều, nàng lại không được sủng ái trong phủ. Dù có dung nhan xinh đẹp, tính tình lại dịu dàng, trước mặt tẩu mẫu thiên vị mẫu thân trọng nam khinh nữ, lại luôn luôn nhún nhường trước bà mẫu, nàng chưa bao giờ được yêu thương. Chỉ có thân sinh là Sở Nguyên Cung còn chút lương tâm, tuy thường ngày không rảnh rỗi để quan tâm nhưng về chuyện hôn sự cũng rất lo lắng cho nàng.
Đáng tiếc, mắt nhìn người không tốt, lại vướng phải loại người như Kiều Hoài Viễn.
Cứ thế Sở Tường đào hôn, tiểu cô nương còn bị ép thay thế gả tới, suýt nữa trở mặt với tổ mẫu.
Hoàn cảnh như vậy, quả thật đáng thương.
Chỉ tiếc nàng lại có quan hệ không tệ với thái phó của lão hoàng đế chó má, lại là người mà kinh thành ép buộc đưa tới. Phụ thân qua đời , thi thể còn chưa lạnh, Tạ Đĩnh đối với người của lão hoàng đế chó má thật sự không có thiện cảm, có thể phân phó nha hoàn đối đãi tôn trọng đã là xem trọng mặt mũi của nàng lắm rồi, còn chuyện vợ chồng, đó là điều tuyệt đối không thể có.
Phụng chỉ thành hôn chỉ là kế sách tạm thời, khi thời cơ chín muồi, thánh chỉ minh hoàng kia cuối cùng sẽ trở thành một tờ giấy vụn. Lão hoàng đế hại dân hại nước kia, đừng hòng bắt binh sĩ biên giới chịu thêm một chút khổ cực nào nữa!
Tạ Đĩnh ánh mắt lạnh lùng, hàn ý trong mắt thoáng qua rồi biến mất.
Dưới ánh nến sáng trưng, A Yên không hề biết những suy nghĩ trong lòng hắn.
Sau khi cởi bỏ đai lưng, nàng chu đáo giúp hắn cởi bỏ áo ngoài, mới thấy áo lót bên trong trắng muốt, lưng có một mảng lớn vết ướt. Chắc lã hắn đã cưỡi ngựa trên giáo trường dưới cái nắng nóng, đã đổ rất nhiều mồ hôi nhưng vẫn chưa kịp thay quần áo.
Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng vải vóc cọ sát vào nhau.
A Yên khoác áo ngoài lên cánh tay, hoàn thành xong nàngng việc, liền ngẩng đầu nói: “Áo này đã bẩn rồi, ngày mai ngài nên thay một bộ khác nhé? Ta sẽ bảo bà Điền tìm một bộ sạch sẽ khác.”
“Được. Áo ngoài thì màu tối.”
Tạ Đĩnh nói xong, có lẽ cảm thấy bầu không khí quá xa cách, đảo mắt nhìn quanh phòng, rồi hỏi nàng: “Ở đây có quen không?”
“Quen rồi, điện hạ yên tâm.” A Yên ngẩng đầu mỉm cười, lại lén nhìn về phía cửa, thấy Ngọc Lộ cuối cùng cũng bưng trà nóng vào liền lấy lấy đưa cho hắn.
Tạ Đĩnh chỉ uống hai ngụm, rồi nói hôm nay đi sớm về muộn, làm việc cả ngày nên rất mệt mỏi, hỏi trong phòng tắm có chuẩn bị nước nóng không.
A Yên vội đáp: “Nước nóng đã mang vào hết rồi.”
“Vậy ta đi tắm trước.” Nói xong, Tạ Đĩnh trực tiếp bước về phía phòng tắm, đóng sầm cửa lại, không hề có ý định cho người hầu hạ.
A Yên nhìn cánh cửa đóng chặt, thở phào nhẹ nhõm, mới nhỏ giọng nói với Ngọc Lộ: “Sao hôm nay hắn lại đột ngột trở về? Không phải vẫn luôn ở thư phòng, không rảnh đến hậu viện sao?”
“Chẳng lẽ là đến bù đêm tân hôn sao?”
Ngọc Lộ luôn oán trách việc không được ở cùng phòng vào đêm tân hôn, thấy Tạ Đĩnh đêm khuya xuất hiện, lại vừa vào phòng đã cởi áo tắm rửa, lập tức nghĩ đến chuyện đó.
A Yên khẽ “chậc” một tiếng, lắc đầu không đồng ý.
…
Mặc dù đã thành hôn mấy ngày, nhưng hai người thực ra chỉ gặp nhau ba lần – đêm tân hôn, lúc kính trà và tối nay.
Ba lần cộng lại, hai người cũng không nói quá mười câu, hơn nữa mỗi lần đều chỉ là chào hỏi xã giao, đối xử với nhau rất khách sáo, thậm chí còn không mấy khi giao tiếp bằng ánh mắt, vẫn giống như những người xa lạ sống chung dưới một mái nhà.
Với mối quan hệ xa lạ như vậy, làm sao có thể động phòng?
Hơn nữa, mặc dù A Yên bị ép gả vào đây, nhưng nàng không muốn thực sự tuân theo mệnh lệnh này, sống cả đời bên cạnh Tạ Đĩnh như một vật trang trí, sống trong lo sợ dưới danh nghĩa vương phi.
Đợi chuyện gả thay qua đi, nàng sẽ thăm dò thái độ của Tạ phủ, có lẽ sẽ tìm một con đường khác. Nhìn Tạ Đĩnh như vậy, chắc hẳn cũng không muốn nàng ở lại vị trí chính thất quá lâu. Đến lúc hắn tìm được người mình yêu, không muốn để vị trí chính thất rơi vào tay nàng, chắc chắn sẽ tìm cách giải quyết.