Ánh trăng chiếu xuống bãi chiến trường tan hoang, Tạ Đĩnh vô thức liếc mắt về phía hành lang phía đông.
——Tư Dụ vừa rồi đã được khiêng đến gian nhà trống bên kia, do ám vệ bôi thuốc xử lý vết thương. Thiếu niên kia trầm mặc cố chấp, không chỉ ra tay giúp đỡ đêm nay, trong hai ba tháng trước đó, thật ra cũng vẫn luôn ẩn nấp ở thành Ngụy Châu, chưa từng rời đi. Lần này trên đường hồi kinh, hắn cũng không xa không gần lặng lẽ đi theo, như hình với bóng mà không một tiếng động.
Nhưng lại ở lúc ác chiến không chút do dự xông lên giúp đỡ, đem sống chết vứt ra ngoài, chỉ vì bảo vệ A Yên đã gả làm vợ người ta.
Cô độc lại cố chấp, hung hãn mà liều mạng.
Có nên nói cho nàng biết không?
Một cảm giác chua xót đột nhiên dâng lên trong lòng, khiến Tạ Đĩnh sinh ra một loại thôi thúc ích kỷ muốn bảo vệ đồ ăn của mình, muốn giấu Tư Dụ đi đừng để A Yên nhớ tới nữa, từ nay về sau mỗi người một nơi bình an vô sự. Dù sao Tư Dụ ẩn giấu hành tung, chỉ cần hắn không nói ra, A Yên rất khó biết được.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play