Đã có thể ra phủ dạo chơi, sao lại không vui vẻ nhận lời?
A Yên nghĩ ngợi một chút, “Vung tiền như rác thì thôi vậy, lỡ như kỹ năng không bằng người ta thua sạch gia sản, vài ngày nữa chẳng phải sẽ tay trắng khóc lóc về nhà sao. Còn về những cái khác… chi bằng phu quân cùng ta ra phố tùy ý đi dạo, thấy đồ ăn ngon, đồ chơi hay thì ghé vào thử, mệt thì dừng chân dùng bữa. Thành Ngụy Châu lớn như vậy, mỗi lần ta chỉ có thể nhìn qua rèm che, còn chưa được dạo chơi tử tế bao giờ.”
Trong đáy mắt nàng ánh lên vẻ mong chờ, tươi cười rạng rỡ.
Tạ Đĩnh nghe vậy hơi ngạc nhiên.
Hắn tối qua thức trắng đêm, là để xử lý hết những việc vặt tích tụ, dành ra cả ngày để cùng nàng. Vốn tưởng rằng A Yên ở trong phủ buồn bực, sẽ muốn ra thành ngoại giải sầu, đến lúc đó trời cao đất rộng lòng người thư thái, hắn thậm chí còn cất sẵn chiếc mũ miện châu ngọc đã tìm được trước đó ở biệt viện, ai ngờ điều nàng muốn lại đơn giản như vậy?
“Chỉ là dạo phố trong thành thôi sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play