Lư ma ma giúp nàng tháo mũ phượng xuống, nhìn thấy những vết hằn nhẹ trên trán nàng, bà vừa thương vừa buồn cười: “Mũ phượng này không biết ai làm ra mà lại nặng thế, thay những viên ngọc trai nhẹ nhàng cũng được rồi lại còn làm bằng vàng nguyên chất, còn đính nhiều đá quý như vậy, trông thì quý giá nhưng lại nặng như núi, cổ sắt cũng không chịu nổi.”

“Đường tỷ thích sự xa hoa, Lễ Bộ làm theo ý tỷ ấy thôi.”

A Yên xoa bóp cổ, vươn vai một cái, bảo Ngọc Lộ và Ngọc Tuyền mang điểm tâm đến, nhâm nhi cùng trà để lót dạ rồi bắt đầu chờ đợi một khoảng thời gian dài.

Từ chiều đến đêm, bên ngoài náo nhiệt tấp nập với nhiều khách quý nhưng phòng động phòng ở sâu trong hậu viện lại rất yên tĩnh.

A Yên rảnh rỗi nên đi dạo quanh căn phòng tân hôn mới này hai vòng, thấy bàn ghế trang trí rất đẹp, màn trướng cũng rất quý giá.

Vì là phòng tân hôn nên hầu hết đồ đạc trong phòng đều mới, cách bài trí tuy có xuất xứ khác nhau nhưng nhìn chung rất tinh tế mà không hề xa hoa, vừa giữ được vẻ uy nghiêm của vương phủ, lại không quá phô trương. Có lẽ vì Tạ Đĩnh bận rộn với công việc nên mọi việc ở đây đều do thái phi quản lý, sự chu đáo và hợp lý này quả nhiên không phụ sự khen ngợi của Từ thái phó.

Nếu bà mẫu dễ tính thì cũng là một điều may mắn trong bất hạnh.

A Yên tràn đầy tâm sự, chậm rãi đi đi lại lại bên giường, chờ đợi Tạ Đĩnh trở về.

Ai ngờ đến gần giờ Tuất mà vẫn chưa thấy bóng dáng của hắn.

……………

Lúc này, Tạ Đĩnh đang ngồi trong thư phòng, xem công văn.

Cuộc hôn nhân này đối với hắn mà nói thực sự không mấy vui vẻ.

Khi triều đình tứ hôn, hắn thực ra không muốn nhận nhưng sau khi nghe lời khuyên của mẫu thân Võ thị và trường sử Giả Tuân, hắn cảm thấy thời cơ chưa đến nên thu liễm lại, mới đồng ý chuyện này.

Vĩnh Huy Đế  bỏ qua rất nhiều gia đình môn đăng hộ đối trong kinh thành, lại chọn cháu gái của vị thái sư đã mất, rõ ràng là đang thăm dò thái độ của Tạ gia, hắn cũng không nói gì.

Ai ngờ sắp đến ngày cưới lại đột ngột đổi người?

Hôm nay ở sảnh chính, khi thái giám trong cung đọc chiếu chỉ, anh nhìn thấy phản ứng của những vị khách mời, rõ ràng là rất ngạc nhiên, thậm chí còn có chút bất mãn.

Cho dù việc này là do ý của Vĩnh Huy Đế hay do Sở gia xảy ra vấn đề, đối với một tòa chủ cai quản một phương, bảo vệ biên giới bằng máu và thịt như vậy, đây thực sự là một hành động thiếu tôn trọng. Tạ Đĩnh vốn đã nổi danh từ khi còn trẻ, kiêu ngạo, dựa vào vẻ ngoài lạnh lùng và uy nghiêm để thống lĩnh hàng vạn binh lính, khi gặp phải chuyện này đương nhiên không vui.

Hắn cũng càng ngày càng mất hứng thú với bữa tiệc cưới này.

Sau khi uống rượu giao bôi, hắn kiên nhẫn đến bàn tiệc, uống vài ly rượu với một số tướng lãnh quan trọng, rồi để lại yến hội chohuynh đệ và thuộc hạ, một mình đến thư phòng.

Tại vùng biên giới quan trọng này, quân chính thực sự rất bận rộn.

Công văn chất chồng, Tạ Đĩnh từ khi ngồi vào án sau thì hầu như không di chuyển, thậm chí bữa tối cũng chỉ ăn qua loa vài miếng, vẫn cặm cụi xem tình hình quân tình các nơi.

Khi thái phi Võ thị vào, hắn vẫn mải mê làm việc mà không hề hay biết.

Cả căn phòng sáng rực ánh nến, trên người vẫn còn bộ lễ phục cưới, mày kiếm anh tuấn, dáng người thẳng tắp.

Cho đến khi góc áo gấm của Võ thị lọt vào tầm mắt, Tạ Đĩnh mới ngẩng đầu lên. Thấy mẫu thân đến, hắn ngồi thẳng người, xoa trán nói: “Mẫu thân đã xong việc rồi à, chắc là tiệc ngoài đã tan rồi?”

“Hầu hết đã tan rồi.” Võ thị liếc nhìn đống văn kiện trên bàn, nói: “Là của Lũng Hũu à?”

“Trong lúc Trần Việt đi đón dâu, Lương Huân đã tấn công vào ban đêm.”

“Đúng là phải dạy cho hắn một bài học, đừng để hắn tự cho mình là mạnh mà nhảy nhót lung tung.” Võ thị nói xong, lấy một tờ giấy mỏng che đậy văn kiện, rồi nói tiếp: “Nhưng hôm nay là đêm tân hôn, phòng tân hôn vẫn còn trống không. Cô nương Sở gia một mình gả đến đây, chắc hẳn cũng có chút lo lắng, con không thể cứ ngồi đây xem văn kiện cả đêm, bỏ mặc nàng ấy được.”

Tạ Đĩnh cau mày, không nói gì.

Võ thị thở dài: “Ta biết là con có khúc mắc trong lòng, hận tên hoàng đế kia. Nhưng đây là chuyện triều đình, tiểu cô nương có biết gì đâu, chỉ là một quân cờ bị người ta điều khiển, không thể tự quyết định. Con hãy đi xem nàng ấy đi, chúng ta đã chấp nhận hôn sự này, đã nghênh đón nàng vào Tạ gia thì không thể đối xử với nàng ấy quá tệ.”

Sau khi nói xong, căn phòng trở nên yên tĩnh, chỉ còn tiếng nến lung lay.

Một lúc lâu sau, Tạ Đĩnh mới mở mắt ra.

“Mẫu thân nghỉ ngơi sớm đi, con sẽ đi xem.” Nói xong, hắn đứng dậy chỉnh lại ống tay áo, cùng Võ thị ra khỏi thư phòng, đi về phía phòng tân hôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play