Lãng phí rất đáng trách nên Tăng Yến Ni phải cố ăn hết miếng mì cuối cùng, chỉ phun ra một miếng vỏ sò chưa được nhặt sạch, cô nhíu mày nói: “Tôi nấu cơm cũng không tệ, có thời gian anh đến nhà tôi, tôi mời anh ăn hải sản tôi nhặt được.”
“Cô biết chỉnh xương cốt như vậy, có lẽ làm cá viên cũng không tệ.”
Người này mở miệng không cay độc người khác là không biết nói chuyện đúng không? Tăng Yến Ni phải lầm bẩm nhắc nhở mình, đây là ân nhân, phải đè nén cơn xúc động trả lời cay độc ngược lại anh: “Tôi biết làm nhiều lắm.”
Phó Duy Quân không hiểu cô gái trước mắt mình, cô bị cha ruột vu oan hãm hại thì có thể biết được cuộc sống của cô thế nào nhưng vì sao tướng ăn của cô không hề chật vật, thấy thịt cũng không mừng, không phải cô giả vờ khách sáo mà thật sự không thích.
Lẽ nào vì khả năng nấu nướng của cô tốt nên chướng mắt khả năng nấu của người khác?
Bởi vì tò mò nên muốn tìm hiểu nhiều hơn, vì vậy khi Tăng Yến Ni muốn biết địa chỉ gửi thư thì anh cũng thoải mái nói ra.
“Anh có cần tôi viết một lá thư khen ngợi anh với lãnh đạo của mình không? Đến khi xét công lao khen thưởng cũng có thể giúp anh tích thêm điểm.” Tăng Yến Ni không có tiền, không vật chất nên muốn biểu đạt lòng biết ơn cũng chỉ biết dùng phương diện này.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT