Lão Tăng ngồi ở đối diện, gõ ngón tay xuống mặt bàn, chậm rãi nói: “Đây cũng là lý do phải để đồ vật ở nhà họ Tiêu một thời gian dài như vậy. Lúc kháng chiến, mọi hành động của cha rất hạn chế nên không có cách nào ra mặt quyên góp tài sản. Chiến tranh thắng lợi rồi thì càng không có lý do để quyên góp, vả lại cha cũng không phải kẻ xem tiền như rác, giữ tiền lại cho mình không tốt sao?”
“Sau này lại tiếp tục tác chiến, cha nhận nhiệm vụ liên tục nên không có cách nào trở lại thủ đô lấy đồ.”
“Sau khi giải phóng, cha tiếp tục bận rộn bắt gián điệp, một khi để số tài sản kia bị tiết lộ ra ngoài sẽ bị tịch thu ngay nên cha vẫn không có hành động.”
“Năm năm mươi tám, cha biết số tiền bị mất nhưng ngay sau đó cha đã bị tống vào tù, vất vả lắm mới đi ra nhưng vẫn bị giám thị nên không thể ra tay với nhà họ Tiêu, vì vậy cha suy nghĩ để bọn họ bảo vệ giúp mình, chờ có cơ hội mới trở lại lấy đi.”
“Cha cũng không có bản lĩnh dự đoán như thần, cuộc vận động kia chính là ngoài dự đoán của cha, cha không ngờ nhà họ Tiêu cũng khó bảo vệ lấy thân, vì vậy muốn lấy lại số tài sản của nhà họ Tăng chúng ta cũng là một trong những mục đích trở về lần này của cha.”
Dứt lời, ông ấy uống thêm một ngụm trà đã nguội, thấy cô gái ngồi đối diện mình lắng nghe nhiều như vậy mà mặt mày vẫn bình tĩnh thì âm thầm gật đầu: “Lần trước đến tỉnh Mông để bắt số một, lúc trở về cha đã đã có cơ hội gặp lại lão già Tiêu Viễn Sơn kia.”
“Cha đã đến rạp hát lớn ở thành phố Thanh rồi, đồ vật được giấu trong đó đã mất, ngay từ đầu cha đã nghi ngờ người thứ ba đã lấy đi, người thứ ba chính là con, thằng nhóc nhà họ Phó kia đã hỗ trợ phối hợp tác chiến.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play