Cô ấy vẫn có chút không cam tâm, liếc nhìn Trịnh Hoa rồi tủi thân nói: “Phó Duy Quân đi đâu rồi? Cũng không đến thăm cháu, thật đúng là vô tâm.”
Trịnh Hoa thay Phó Duy Quân kêu oan: “Xảy ra chuyện thế này, cậu ấy bận đến mức chân không chạm đất, cũng mấy ngày không được ngủ ngon giấc rồi, đợi cậu ấy có thời gian nhất định sẽ đến thăm cháu.”
Trịnh Hoa nói xong lời này thì đổi giọng, bà ấy khom người về phía trước, đến gần Tôn Điện Phi: “Cháu nói thật với dì Trịnh nhé, có phải cháu đến sư đoàn này vì Phó Duy Quân không?”
Tôn Điện Phi ngại ngùng gật đầu, thấy Trịnh Hoa có vẻ muốn nói lại thôi, cô ấy tò mò hỏi: “Dì Trịnh, có chuyện gì dì cứ nói thẳng đi, cháu chịu được. Phó Duy Quân có mắc bệnh gì không chữa được không?”
Trịnh Hoa: “...” Với cái đầu óc này của cháu, đừng làm hại Phó Duy Quân của chúng tôi nữa, dễ ảnh hưởng đến thế hệ sau.
Trịnh Hoa nắm tay Tôn Điện Phi, khuôn mặt đoan trang hiếm khi tỏ vẻ tò mò: “Cháu nghĩ xem, với điều kiện của Phó Duy Quân, những người thích cậu ấy có thể xếp hàng từ tòa nhà văn phòng sư đoàn đến tận cổng. Tại sao chuyện của Lâm Lam đã xảy ra hơn nửa năm rồi mà cậu ấy vẫn còn độc thân?”
“Đúng vậy, tại sao chứ?” Tôn Điện Phi mở to mắt chờ câu trả lời.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT