Quả nhiên chiêu này vẫn rất dễ dùng, cô đặt tờ giấy viết thư dưới ánh đèn thì những dòng chữ màu nâu đỏ lập tức hiện lên, mà nét chữ màu nâu đỏ này không giống nét chữ của Tiêu Trọng Lương, có lẽ đây là nét chữ của ông nội Tiêu Bán Hạ. Nội dung thư rất cẩn thận, không hề nhắc một chữ nào đến tài sản…
“Đồng ý quan niệm của cháu, Tăng Yến Ni không đáng lo, cẩn thận đề phòng Phó Duy Quân! Nhà họ Phó có uy danh rất lớn, đủ để đảm bảo an toàn của cháu, cháu nên tùy cơ ứng biến, giữ kín miệng mình, đề phòng bất trắc. Sóng gió qua rồi thì đến thành phố Thanh.”
Chỉ ba câu ngắn ngủi nhưng lượng tin tức không hề ít.
“Tôi không đáng lo sao? Vì sao phải đề phòng Phó Duy Quân?”
Tăng Yến Ni lẩm nhẩm, ngay sau đó ánh mắt cô đã sáng lên: “Dựa theo logic thông thường thì cho đến bây giờ tôi chính là một cô gái nông thôn chưa từng rời xa nhà, mỗi ngày chỉ ngồi trong nhà nên không thể nào giống như bỗng nhiên được thần thánh giúp đỡ mà biết được thân phận của mình.”
Nhóm dân mạng nói tiếp: [Đồng chí Tiểu Phó đã đến đại đội Hướng Dương không ít lần, hơn nữa trước đây anh ấy đã ra mặt nhờ Lục Dư hỗ trợ nghe ngóng tin tức của Tiêu Khởi La, nếu đổi lại là tôi, tôi cũng nghĩ anh ấy mới là người làm chủ đứng phía sau.]
Tăng Yến Ni gật đầu: “Mặc dù mỗi lần Phó Duy Quân đến đại đội Hướng Dương đều ở bãi cát bên này, sau này vào kỳ nghỉ đông, không ít người trong đại đội ra biển bắt hải sản thì có mấy người hỏi anh ấy đến tìm tôi làm gì thì tôi đều lấy cớ anh ấy nhờ làm kẹo cho qua chuyện, mặc dù Tiêu Bán Hạ không hỏi tôi nhưng cô ta sẽ hỏi Lục Dư.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play