Phí Lâm vẫn nhớ rõ, mùa hè năm cậu chín tuổi vừa oi bức vừa kéo dài lê thê.
Tán cây xanh mướt, tiếng ve kêu inh ỏi. Cậu bé nhỏ xíu bị cái nóng làm cho mê man, ngồi dưới bóng râm của cây sung trong sân, mơ màng ăn hết một que kem. Trong lúc đó, cậu nghe thấy tiếng động cơ ô tô nổ máy, rồi từ xa nhìn thấy bố giúp mẹ xếp hành lý lên cốp xe.
Chiếc xe dần đi xa.
Cậu nghĩ rằng họ chỉ đi công tác như mọi lần, vài ngày nữa sẽ trở về.
Nhưng vài ngày sau, chỉ có một mình bố quay lại.
Mùa hè rực lửa trôi qua, lá phong đỏ rơi đầy đất khi thu về, rồi đến khi những bông tuyết đầu tiên nhuộm trắng cành cây, ông bà nội mới nói cho cậu biết: bố mẹ đã ly hôn, mẹ sẽ không quay về nữa.
Phí Lâm cúi đầu, khẽ đáp: "Ồ." Không hề khóc.
…
Từ khi có ký ức, Phí Lâm đã không có cha mẹ bên cạnh.
Cậu lớn lên trong thị trấn nhỏ, được ông bà nội một tay nuôi nấng. Cả thời thơ ấu, cha mẹ cậu đều dốc sức gây dựng sự nghiệp, cùng nhau mở một quán ăn ở thành phố, bận rộn từ sáng đến tối.
Khoảng cách từ thành phố đến thị trấn chỉ mất vài tiếng đi xe, nhưng vì công việc quá bận, họ không thể dành chút thời gian rảnh nào. Cậu chỉ có thể sống với ông bà, thi thoảng vào dịp lễ Tết, bố mẹ mới về thăm một hai lần.
Mỗi lần về, họ lại mang theo vô số túi quà lớn nhỏ, mua cho cậu đủ thứ.
Quần áo mới, truyện tranh, đồ chơi, đủ loại bánh kẹo màu sắc sặc sỡ được đóng gói tinh xảo, và cả những món quà đắt tiền mà cậu chưa từng mở ra ngay lập tức.
Mỗi lần vội vã rời đi, họ đều chắc nịch hứa hẹn với con trai—
"Lâm Lâm, con nhất định phải tin tưởng ba mẹ! Ba mẹ sẽ cố gắng kiếm tiền. Đợi đến khi có tiền rồi, chúng ta sẽ xây biệt thự, mua ô tô, cả nhà sẽ có những ngày tháng hạnh phúc nhất!"
"Lúc đó, ba mẹ sẽ đón con và ông bà nội lên thành phố, từ nay về sau cả nhà sẽ không bao giờ phải xa nhau nữa."
Cậu bé Phí Lâm tin tưởng lời hứa của bố mẹ.
Vì vậy, cậu chưa bao giờ khóc hay mè nheo. Mỗi lần bố mẹ đi rồi, cậu đều ngoan ngoãn đi học, giúp ông bà làm việc nhà trong khả năng của mình, lặng lẽ chờ đợi ngày "tương lai tươi đẹp" sớm đến.
Năm này qua năm khác.
Cuối cùng, khi Phí Lâm chín tuổi, sự nghiệp của bố mẹ đã có chút thành tựu.
Quán ăn của họ phát triển thành chuỗi cửa hàng, mở rộng ra cả tỉnh ngoài, buôn bán phát đạt, tiền bạc dư dả. Những lời hứa năm xưa giờ đã thành sự thật—họ mua được xe hơi, có một căn biệt thự nhỏ giữa lòng thành phố.
Giữ đúng lời hứa, bố mẹ đón cậu và ông bà nội đến sống trong ngôi nhà mới.
Phí Lâm được nhìn thấy mái ấm mới của mình—một căn biệt thự mái đỏ, có hàng rào trắng và khu vườn xanh mướt. Trong vườn còn có lối đi rải sỏi và một ao cá nhỏ. Mọi thứ đẹp đẽ chẳng khác gì trong truyện cổ tích.
Cậu rất vui, nghĩ rằng cuối cùng gia đình mình cũng có thể sống hạnh phúc bên nhau như trong câu chuyện cổ tích.
Nhưng cuộc đời đôi khi thật trớ trêu.
Bố mẹ dù đã có tiền, có nhà đẹp, có xe sang, nhưng tình cảm giữa họ không thể quay về khoảng thời gian gắn bó bên nhau lúc còn khó khăn.
Họ lặng lẽ ly hôn.
Mẹ rời khỏi ngôi nhà ấy, Phí Lâm được tòa án xử cho ở với bố.
Chỉ hai tháng sau khi ly hôn, bố cậu đã đưa một người phụ nữ khác về nhà và khăng khăng muốn cưới cô ta.
Rất nhanh sau đó, hôn lễ của họ được tổ chức tại khách sạn sang trọng nhất trong vùng—Shangri-La.
Bên trong sảnh tiệc xa hoa lộng lẫy, đèn chùm pha lê hàng nghìn tầng tỏa sáng rực rỡ. Tiệc cưới đãi hơn trăm bàn khách, xa hoa và náo nhiệt.
Ở phía bên kia, mẹ ruột của Phí Lâm—Đường Thải Bình, hoàn toàn ngỡ ngàng.
Ban đầu, bà và chồng cãi nhau đòi ly hôn cũng chỉ là giận dỗi nhất thời, trong lòng vẫn chờ ông xuống nước trước. Nào ngờ gã đàn ông khốn kiếp ấy lại nhanh chóng có "mùa xuân thứ hai" đến vậy!
Nửa năm sau, khi quay về thăm con trai, Đường Thải Bình không thể kiềm chế được nỗi uất hận và đau lòng của mình.
Bà kéo con trai đến một công viên vắng người, ôm cậu vừa khóc vừa kể lể oán hận.
Vừa khóc, bà vừa nghiến răng chửi rủa:
"Ba con đúng là đồ khốn nạn! Hắn và con hồ ly tinh kia chắc chắn đã lén lút qua lại từ lâu rồi, có thế mới thay vợ nhanh như vậy!"
Người ta vẫn nói đàn ông có tiền là hư hỏng, bà từng tin chắc chồng mình sẽ không như thế. Nhưng sự thật đã chứng minh, ông ta chẳng khác gì những kẻ phản bội bạc bẽo khác.
"Đúng là một gã họ Trần hiện đại! Có tiền là lập tức bỏ rơi người vợ đã cùng mình vượt qua những năm tháng cơ cực."
"Đời này mẹ thật ngu ngốc, phí hoài cả tuổi xuân vì một thằng đàn ông không ra gì!"
Sau khi ly hôn, tinh thần của Đường Thải Bình sa sút trong suốt nhiều năm liền.
Mỗi lần gặp con trai, bà đều không nhịn được mà khóc lóc, không ngừng trách móc, oán hận chồng cũ.
Người thân họ hàng và hàng xóm láng giềng cũng không tránh khỏi bàn tán sau lưng:
"Đúng là mù quáng! Vợ hiền thục, từng cùng chịu khổ mà không biết trân trọng, lại đi cưới một người phụ nữ phá hoại gia đình người khác, rõ ràng chỉ nhắm vào tiền của hắn. Sớm muộn gì cũng phải hối hận!"
Ông bà nội của Phí Lâm cũng ngày ngày lắc đầu thở dài.
Nhưng tất cả những điều đó, cũng không thể lay chuyển nổi một người đàn ông đã thay lòng đổi dạ hoàn toàn.
Mẹ kế của Phí Lâm họ Đào.
Lần đầu tiên gặp mặt, bố Phí Lâm đã ép cậu phải gọi người phụ nữ đó là "mẹ".
Dĩ nhiên, Phí Lâm thà chết cũng không chịu. Cậu không gọi, thậm chí còn chẳng thèm liếc nhìn bà ta lấy một cái.
Điều này khiến bố cậu nổi trận lôi đình.
Cách thể hiện cơn giận của một kẻ trọc phú chính là vung roi da quật thẳng xuống con trai mình.
Nhưng dù bị đánh bao nhiêu trận, Phí Lâm vẫn kiên quyết không khuất phục.
Bố cậu tức đến mức quát tháo om sòm:
"Đồ nhãi ranh không biết điều! Cái tính ương ngạnh y hệt mẹ mày! Được, mày không nghe lời? Thế thì từ nay cả nhà này không ai được nói chuyện với nó! Không ai được cho nó ăn! Để nó đói chết luôn đi!"
Ngược lại, mẹ kế lại có vẻ hiền lành, lúc nào cũng đứng ra can ngăn.
Từ khi bước chân vào nhà, bà ta không hề gây sự mà tỏ ra kiên nhẫn vô cùng.
Dù ngày nào cũng bị Phí Lâm lạnh nhạt lườm nguýt, bà ta vẫn kiên trì giữ thái độ khoan dung:
"Dù đứa trẻ này hiểu lầm tôi, nhưng tôi là người lớn. Chỉ cần có thời gian, tôi nhất định có thể dùng tình thương để cảm hóa nó."
Ngày nào bà ta cũng không để bụng mà quan tâm Phí Lâm, mặt dày nhiệt tình dù cậu luôn phớt lờ.
Mẹ ruột của Phí Lâm nghe tin, tức đến đỏ mắt.
Bà nghiến răng dặn dò con trai:
"Con là con trai của mẹ! Nhất định không được mắc bẫy của người đàn bà xấu xa đó! Ba con đã phản bội mẹ rồi, con tuyệt đối không được phản bội mẹ nữa!"
Phí Lâm gật đầu.
Cậu hiểu chứ. Cậu không ngốc.
Mẹ đã chịu bao nhiêu tủi nhục, cậu đều biết cả. Làm sao cậu có thể bị lừa gạt bởi chút giả dối của "người phụ nữ xấu xa" đó?
Thời gian trôi qua, năm này qua năm khác.
Căn biệt thự mái đỏ ấy vẫn luôn bao trùm bầu không khí lạnh lẽo và ngượng ngập.
Dù Đào "dì" có cười bao nhiêu, có cố gắng lấy lòng bao nhiêu, Phí Lâm vẫn vĩnh viễn không thèm để ý đến bà ta.
Theo lý mà nói, đàn ông trung niên phát đạt rồi đổi vợ thì thường thích chọn vợ trẻ đẹp.
Thế nhưng, không biết bố Phí Lâm nghĩ gì mà lại cưới dì Đào – một người không hề trẻ trung, cũng chẳng xinh đẹp bằng mẹ ruột của cậu.
Nếu như mẹ cậu là đóa hồng đỏ rực rỡ, đầy kiêu hãnh, thì dì Đào cùng lắm chỉ là một bông hoa nhài nhợt nhạt, mềm yếu.
Hơn nữa, bà ta còn dắt theo một cô con gái không rõ cha là ai.
Cô con gái đó nhanh chóng chuyển vào nhà sống cùng họ, trở thành em gái kế của Phí Lâm.
Tên cô ta là Đào Tiểu Ninh.
Đào Tiểu Ninh trắng trẻo, mềm mại, tính tình cũng y như mẹ cô ta – lúc nào cũng thích lấy lòng người khác.
Dù biết rõ Phí Lâm không ưa mình, cô ta vẫn cứ bám riết lấy cậu, dẻo miệng ngọt xớt gọi "anh ơi" suốt ngày.
Nhưng Phí Lâm chưa từng tỏ ra dễ chịu với cô ta dù chỉ một lần.
Đào Tiểu Ninh càng cố gắng thân thiết, lại càng bị bơ lạnh ngắt, hết lần này đến lần khác thất vọng quay về.
Thế mà chỉ cần qua một ngày, cô ta lại như được reset, chẳng hề giận dỗi gì mà cứ tiếp tục vui vẻ sáp lại gần, thử tiếp cận lần nữa.
Phí Lâm không chơi trò này, tiếp tục phớt lờ.
Ngược lại, bố cậu lại có vẻ như muốn bù đắp cho sự lạnh nhạt của con trai mình, nên đối với mẹ kế và em gái kế thì cưng chiều hết mực.
Ông ta coi cô con gái riêng của vợ như báu vật, nâng niu trong lòng bàn tay.
Có một khoảng thời gian, ông ta còn cố tình khoe khoang, dắt vợ mới và con gái riêng đi mua sắm, du lịch, đăng ảnh gia đình ba người ngọt ngào hạnh phúc – hoàn toàn gạt bỏ Phí Lâm ra ngoài.
Bên phía mẹ ruột Phí Lâm, bà Đường Thải Bình nghe được chuyện này thì càng tức điên.
Đồ đàn ông khốn nạn, không thương con thì để bà thương!
Chồng cũ mua gì cho con gái riêng của ông ta, bà lập tức mua cả đống gửi cho con trai mình!
Ông ta mua một cái áo cho đứa con gái đó? Bà sẽ mua mười cái cho con trai!
Đường Thải Bình sau khi không giành được quyền nuôi con từ tay gã đàn ông khốn nạn kia, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.
Bà quyết tâm phải gỡ gạc lại danh dự, nhất định không thể để bản thân thua thiệt!
Bà bắt đầu làm lại từ đầu, tiếp tục mở quán ăn.
Nhưng lần này, bà không chỉ muốn kiếm sống mà còn muốn trả thù chồng cũ – làm đối thủ cạnh tranh với hắn, thề rằng sau ba năm phải đánh bại hắn, sau năm năm phải thu mua luôn cả chuỗi cửa hàng của hắn!
Đến lúc đó, bà sẽ ngồi cười trên chiếc Ferrari đỏ, còn cặp đôi cẩu nam nữ kia thì phá sản, khóc lóc trên xe đạp!
Còn về phía Phí Lâm, cậu cũng lặng lẽ bắt đầu hành trình học tập chăm chỉ.
Là mẹ cậu dạy cậu điều đó.
Bà Đường Thải Bình nói với cậu:
"Tiểu Lâm, mẹ con mình nhất định không được cúi đầu trước thằng đàn ông khốn nạn đó!"
"Con hãy cố gắng học hành! Dù gì con cũng là đứa con trai duy nhất của hắn, chỉ cần con giỏi giang hơn người, mẹ không tin hắn không tự mình vác mặt đến nịnh nọt con!"
"Tiểu Lâm, con phải tranh giành tương lai cho chính mình! Mẹ con mình nhất định phải đấu tranh để ngẩng cao đầu!"
Phí Lâm sau khi cố gắng học hành chăm chỉ, thành tích của cậu tiến bộ rất nhanh. Chỉ trong một học kỳ, cậu đã có thể đứng vững trong top đầu của lớp.
Thế nhưng, khi muốn tiến xa hơn, cậu lại đụng trần giới hạn về thiên phú.
Cậu có thể đánh bại tất cả mọi người, nhưng luôn luôn xếp sau một người—một nam sinh cùng lớp tên là Hách Tu Huyền.
Dù có học ngày học đêm, dù chăm chỉ ôn luyện đến đâu, cậu vẫn chỉ có thể mãi mãi đứng thứ hai, luôn bị Hách Tu Huyền đè ép một bậc.
Hách Tu Huyền là một cái tên nổi tiếng trong trường, nhưng không phải vì thành tích xuất sắc, cũng không phải vì ngoại hình điển trai, mà vì cậu ta có một người cha điên loạn—một kẻ sát nhân máu lạnh, người từng gây ra vụ thảm sát cả nhà chấn động dư luận năm đó.
Vụ án đẫm máu này từng gây chấn động khắp vùng, thậm chí còn có hình ảnh hiện trường kinh hoàng xuất hiện trên báo chí, để lại bóng ma tâm lý nặng nề cho không ít người.
Thêm vào đó, vụ án này có quá nhiều tình tiết phức tạp, lời đồn đoán không ngừng xoay quanh, đến mức tận bây giờ, người ta vẫn bàn tán về nó mỗi khi trà dư tửu hậu.
Là con trai của một kẻ sát nhân, ai ai cũng xa lánh Hách Tu Huyền.
Không một phụ huynh nào muốn con mình chơi cùng con của một kẻ giết người.
Ngay khi thân phận của cậu ta bị lộ, đã có không ít bậc phụ huynh kéo nhau đến gặp hiệu trưởng để phản đối.
Thế nhưng, đây là một trường công lập, học sinh được phân vùng tuyển sinh theo chính sách giáo dục bắt buộc, hiệu trưởng không có quyền vô duyên vô cớ đuổi học một đứa trẻ, nhất là khi đứa trẻ đó lại có thành tích xuất sắc và chưa từng làm điều gì sai trái.
"Vậy nên, Lâm Vũ Kỳ và Đường Đường đều đã chuyển trường rồi, ba tớ cũng suốt ngày nói muốn chuyển trường cho tớ nữa."
"Ba tớ thì không nói chuyện chuyển trường, nhưng ngày nào cũng nhắc tớ phải tránh xa, tuyệt đối đừng chơi với Hách Tu Huyền."
"Ha, cậu không thấy cả lớp này ai thèm để ý đến cậu ta sao?"
"Đúng thế! Cậu ta hung dữ lắm, lần trước còn đánh vỡ đầu Tiểu Béo nữa…"
"Ông nội tớ nói, mấy đứa như Hách Tu Huyền dù có học giỏi thế nào cũng vô ích. Sau này lớn lên, nó cũng sẽ giống ba nó, là một thằng điên. Tương lai chẳng tìm nổi việc làm, cũng chẳng có ai dám lấy nó."
"Suỵt, nói nhỏ thôi! Cẩn thận Hách Tu Huyền nghe thấy lại đánh cậu bây giờ!"
Sự kỳ thị và ác ý của trẻ con chưa bao giờ biết che giấu.
Dù rằng những ác ý đó đôi khi chưa hẳn xuất phát từ chính bản thân chúng, mà đa phần là bị cha mẹ nhồi nhét vào đầu.
Nhưng hậu quả thực tế vẫn là: suốt những năm tháng đó, cả lớp luôn luôn cô lập Hách Tu Huyền.
Thậm chí ngay cả khi xếp chỗ ngồi, cũng không một ai muốn ngồi chung bàn với cậu ta.
Lâu dần, Hách Tu Huyền càng trở nên ít nói, lạnh lùng, cô lập.
Ánh mắt cậu ta ngày càng sắc bén, dữ tợn, toàn thân như một con nhím đầy gai, khiến người khác càng thêm sợ hãi mà tránh xa.
Những tin đồn ác ý và sự bài xích đối với cậu ta càng lúc càng nghiêm trọng.
Trong ấn tượng của mình, Phí Lâm chưa từng bài xích Hách Tu Huyền.
Nhưng không phải vì cậu là người tốt, mà đơn giản là vì những năm đó, bản thân cậu cũng đã quá mệt mỏi, không còn hơi sức để hùa theo người khác, bàn tán sau lưng về những chuyện như “tội ác năm xưa của kẻ sát nhân” hay “những điều quái gở về con trai kẻ sát nhân”.
Những năm ấy, cả bạn học lẫn giáo viên đều đinh ninh rằng Phí Lâm là một cậu nhóc may mắn:
Nhà giàu, có xe đưa đón, tính cách cởi mở, thành tích học tập xuất sắc – đương nhiên phải là một người thuận buồm xuôi gió, vô tư vô lo.
Còn những bối rối và căng thẳng khi ngày ngày phải đối mặt với mẹ kế và em gái cùng cha khác mẹ…
Còn nỗi khổ khi từ nhỏ đã phải trở thành “thùng rác cảm xúc” của mẹ ruột…
Chưa từng có ai biết đến.
May mắn thay, Phí Lâm vẫn có thể tự tiêu hóa tất cả những điều đó.
Những tháng ngày cô đơn không cha mẹ bên cạnh đã rèn cho cậu một sự kiên cường hơn hẳn bạn bè đồng trang lứa.
Thậm chí, cậu không cần ai dạy, cũng tự nhiên mà học được cách chuyển hướng suy nghĩ—
Những điều không thể nghĩ thông suốt, thì đơn giản là không nghĩ nữa.
Một lòng một dạ vùi đầu vào học, học mệt thì ngủ.
Những năm đó, trong đầu Phí Lâm ngoài việc học ra thì chẳng còn gì khác.
Nhưng dù sao, những ký ức liên quan đến chuyện học tập cũng khó tránh khỏi việc vương chút hình bóng của Hách Tu Huyền.
Phí Lâm vẫn còn nhớ mang máng, hồi mười một mười hai tuổi, có một khoảng thời gian Hách Tu Huyền thường xuyên đến lớp với gương mặt đầy vết bầm tím.
Sau đó, cậu ta còn nhập viện một thời gian, bàn học trống trơn suốt nhiều ngày liền.
Vô số lời đồn thổi được truyền tai nhau, nói gì cũng có.
Nhưng rốt cuộc sự thật là gì, Phí Lâm cũng chẳng còn nhớ rõ.
Cậu chỉ nhớ rằng rất lâu sau đó, Hách Tu Huyền cuối cùng cũng quay lại lớp học—
Vẫn là khuôn mặt tái nhợt như xác chết, cánh tay bị thương phải treo lên, tập tành viết bài bằng tay trái.
Lúc ấy đang là mùa đông, nhưng hiếm hoi có một ngày nắng đẹp.
Ánh mặt trời chiếu qua cửa sổ, phủ lên một bên mặt của Hách Tu Huyền, chiếu rọi mái tóc vốn đã nhạt màu đến gần như óng ánh ánh vàng.
Khuôn mặt cậu ta non nớt nhưng tuấn mỹ, lại lộ ra chút mỏi mệt.
Cậu ta nghiến răng, chật vật viết bài kiểm tra bằng tay trái, trông chẳng khác gì một con thú bị dồn vào đường cùng.
Áo mặc mỏng manh, nét chữ xiêu vẹo, trên tay chi chít những vết nứt nẻ vì giá lạnh.
Rất nhanh, kết quả bài kiểm tra được công bố.
Mặc cho bị thương, bỏ lỡ bao nhiêu buổi học, Hách Tu Huyền vẫn đứng nhất.
Còn Phí Lâm, vẫn mãi mãi là người về nhì.
Cậu bực bội đến phát điên.
Hết chương 1.
Lời tác giả:
Phí Lâm: Một cỗ máy thi cử vô cảm, chẳng hề thân thiết với nam chính.
Không quan tâm cậu ta thảm thế nào, chỉ quan tâm điểm số ra sao.