“Ở đâu lại có con chó vừa xấu vừa béo như vậy chứ?”

Một con chó béo ú, trông khá buồn cười, lon ton chạy đến bên chân Giang Duyên, còn cố tình dùng thân mình cọ vào ống quần anh ta. Trần Thanh Huy thấy thế thì bật cười thành tiếng.

Giang Duyên hờ hững cúi mắt nhìn xuống, không nói lời nào, đưa chân đá nhẹ con chó ra xa.

Con chó Sa Bì tròn ủn ấy lăn mấy vòng trên mặt đất, kêu lên hai tiếng "gâu gâu" yếu ớt, rồi lại lồm cồm bò dậy, cố gắng lê thân hình mũm mĩm quay lại chỗ Giang Duyên.

Thấy Giang Duyên tiếp tục đá văng con chó đi lần nữa, Trần Thanh Huy vừa cười vừa nói: “Không hiểu sao nhà họ Mộ lại để con chó xấu xí thế này chạy vào đây nữa.”

Nói xong, anh ra hiệu cho người giúp việc đuổi con chó đi.

“Khoan đã!”

Đúng lúc đó, một cô gái xuất hiện. Thấy người hầu đang xách con chó tội nghiệp lên, cô vội vàng chạy tới: “Con chó này là của tôi!”

Nghe vậy, người giúp việc lập tức thả con chó xuống đất.

Con chó lập tức chạy lại, dúi đầu vào chân cô gái. Mộ Dao cúi xuống bế nó lên, ôm chặt trong lòng.

Thấy Mộ Dao đột ngột xuất hiện, Trần Thanh Huy không nhịn được huých khuỷu tay vào Giang Duyên, cười như được mùa: “Lại tới nữa rồi! Cái cô Mộ Dao này cứ như ong ngửi thấy mật vậy, dính chặt lấy cậu, đuổi thế nào cũng không đi. Chả trách con chó kia cứ nhè cậu mà bám — giống y như chủ nó thật.”

Trần Thanh Huy tặc lưỡi, thầm thấy anh em mình cũng thật là xui xẻo khi phải đính hôn với một người như vậy.

Người con gái đó từ nhỏ sống trên núi, không những da ngăm đen, quê mùa, còn vừa háo danh vừa ngốc nghếch. Suốt ngày cứ bám riết lấy Giang Duyên. Giờ thì đến cả một con chó xấu xí cũng bị đem ra để thu hút sự chú ý của cậu ta — đúng là Mộ Dao không thiếu chiêu trò.

Ánh mắt Giang Duyên khẽ nhướng, dừng lại trên người Mộ Dao đang ôm con chó béo. Trong đôi mắt đen sâu thẳm kia thoáng hiện vẻ chán ghét.

Mộ Dao nhẹ nhàng xoa đầu con chó đang cọ cọ trong lòng, sau đó mới ngẩng lên nhìn hai người đang ngồi trên ghế sofa. Cô lục tìm trong ký ức, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở Giang Duyên.

Thiếu niên ấy có ngũ quan tinh tế, đường nét khuôn mặt thanh tú nhưng lạnh lùng. Đôi môi mỏng khẽ mím, nơi khóe môi có một nốt ruồi đỏ nhỏ khiến anh trông càng thu hút. Không biết có phải vừa uống rượu hay không mà làn da hơi ửng đỏ, phảng phất một vẻ quyến rũ khó diễn tả thành lời. Mặc dù chỉ mặc sơ mi trắng và quần dài màu đen, nhưng khí chất của anh vẫn nổi bật giữa đám đông.

Mộ Dao cất tiếng, giọng nói rõ ràng và thẳng thắn: “Giang Duyên, tôi có thể nói chuyện riêng với anh một lát không?”

Trần Thanh Huy ngồi bên cạnh, mặt đầy hứng thú như đang xem kịch vui. Cái cô Mộ Dao này đúng là mặt dày thật — bao lâu nay rồi, chẳng lẽ cô ta vẫn chưa nhận ra Giang Duyên cực kỳ chán ghét mình sao? Vậy mà vẫn cứ lao vào như không có chuyện gì, đúng là khó chịu thay người trong cuộc.

“Tôi sẽ không làm mất nhiều thời gian của anh đâu.”

Không nhận được câu trả lời, Mộ Dao vẫn kiên nhẫn mở lời. Lần này khó khăn lắm mới chạm mặt được Giang Duyên, cô không muốn bỏ lỡ cơ hội để nói rõ ràng mọi chuyện.

Ánh mắt lạnh lùng, Giang Duyên nhếch môi đáp lại bằng giọng điệu đầy châm biếm: “Mộ Dao, cô thực sự nghĩ rằng, chỉ vì cô mang danh vị hôn thê của tôi thì có thể tự do nhảy nhót trước mặt tôi sao? Cho dù người lớn trong nhà chấp nhận cô, nhưng chỉ cần tôi không đồng ý, cái hôn ước này chẳng có chút giá trị nào cả. Đừng làm phiền tôi nữa.”

Trần Thanh Huy ở bên cạnh gật gù tỏ vẻ đồng tình. Ở Giang gia, nếu Giang Duyên không muốn chuyện gì xảy ra thì dù là ông cụ trong nhà, thậm chí là trời có sập xuống, cũng chẳng ai ép được cậu ta. Hơn nữa, Mộ Dao chỉ là một cô gái từ vùng núi xa xôi, chẳng có nhan sắc cũng không có khí chất — làm sao có thể xứng với Giang Duyên chứ?

Mộ Dao mím môi, trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ kiêu ngạo, ngốc nghếch lần trước — ánh mắt lơ đãng, lúc nào cũng ngẩng đầu ra vẻ khinh người. Lúc này, cô lại khiến người khác cảm thấy dễ nhìn hơn nhiều.

“Tôi cũng đang định nói về chuyện đó,” 

Cô bình tĩnh nhìn thẳng vào ánh mắt chán ghét của Giang Duyên, rồi nhẹ giọng nói: “Giang Duyên, chúng ta hủy bỏ hôn ước đi.”

“Cái gì?!”

Trần Thanh Huy còn kinh ngạc hơn cả người trong cuộc là Giang Duyên. Tiếng kêu của anh ta đủ lớn để khiến những vị khách xung quanh quay đầu lại nhìn.

Ngay sau đó, anh ta nhướng mày, chẳng hề e ngại mà bật cười chế giễu ngay trước mặt Mộ Dao: “Duyên ca, tôi không nghe lầm chứ? Vị hôn thê của cậu… muốn chủ động hủy hôn?”

Trong giọng nói của Trần Thanh Huy đầy ắp sự kinh ngạc xen lẫn mỉa mai. Trời biết trước giờ, Mộ Dao ngày nào cũng bám riết lấy Giang Duyên, còn ra vẻ ta đây là vị hôn thê chính thức, ngang nhiên khoe khoang khắp trường. Nếu không phải Giang Duyên từ đầu đến cuối chưa từng lên tiếng thừa nhận, chắc ai cũng tưởng cô nói thật.

“Cô lại đang giở chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ nữa à?”

Giang Duyên hừ lạnh, rõ ràng chẳng có chút kiên nhẫn nào với chiêu trò này của Mộ Dao.

“Giang Duyên,” 

Mộ Dao bình tĩnh đáp, giọng kiên định, “Tôi nghiêm túc. Chúng ta giải trừ hôn ước — không phải đang đùa, càng không phải ‘lạt mềm buộc chặt’.”

Cô biết rất rõ trong lời nói của họ ngập tràn trào phúng, nhưng ánh mắt Mộ Dao vẫn sáng, thẳng thắn và đầy nghiêm túc.

“Có chuyện gì vậy?”

Lúc này, một giọng nữ dịu dàng vang lên. Mộ Tiêu Tuyết bước tới, hôm nay là sinh nhật của cô. Trên người cô là chiếc váy trắng thanh nhã, gương mặt được trang điểm tinh tế, toát lên vẻ đẹp nổi bật giữa buổi tiệc sang trọng.

Trùng hợp thay, Mộ Dao cũng mặc váy trắng. Nhưng nước da ngăm tự nhiên khiến cô trông tối sầm đi khi đứng cạnh làn da trắng ngần của Mộ Tiêu Tuyết, hoàn toàn giống như đang làm nền cho người khác.

Mộ Dao buông con chó béo trong tay xuống, rồi tháo chiếc vòng tay trên cổ tay mình ra — đó là tín vật đính hôn mà Giang gia đã đưa cho cô.

“Đây là vật đính ước của Giang gia. Trả lại cho anh. Hôn ước giữa chúng ta… xem như đã kết thúc.”

Dù ngay từ đầu chỉ là một cuộc hôn ước trên miệng người lớn, nhưng giờ đây cô không hề luyến tiếc, dứt khoát chủ động từ hôn. Mộ Dao tin chắc — Giang Duyên sẽ đồng ý.

Ánh mắt Giang Duyên dừng lại vài giây trên chiếc vòng ngọc mang sắc đỏ như thấm máu. Hắn khẽ cười nhạt, rồi vươn tay nhận lấy chiếc vòng từ tay Mộ Dao.

“Hy vọng lần này cô không đang giở thêm trò gì nữa.”

Cuối cùng cũng trả lại vật về đúng chủ, Mộ Dao âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Tiểu Dao, chuyện quan trọng thế này, sao em không bàn bạc trước với ba?” Mộ Tiêu Tuyết cố nén sự kinh ngạc trong lòng, nhíu mày một cách tinh tế.

“Đây là hôn ước của em. Em có thể tự quyết định.”

Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ hơn dự tính, tâm trạng Mộ Dao nhẹ nhõm hẳn. Cô cúi xuống bế con chó ‘Gừng’ lên, rồi xoay người rời đi không chút do dự.

Mộ Tiêu Tuyết sững sờ. Cô bỗng cảm thấy — Mộ Dao đã thay đổi.

“Cô ta thật sự chịu hủy hôn với Duyên ca cậu rồi à? Chuyện tốt đó chứ!”

Trần Thanh Huy nhìn chiếc vòng ngọc trong tay Giang Duyên, không nhịn được tặc lưỡi cảm thán.

Trước kia anh ta từng nghe nói, ông ngoại của Mộ Dao — cụ Diệp — và ông nội Giang từng hứa hôn từ lúc hai đứa còn nhỏ. Mặc dù cụ Diệp đã mất từ lâu, nhưng ông nội Giang vẫn luôn giữ lời hứa đó.

“Em gái tôi từ nhỏ không lớn lên bên cạnh ba, tính cách có phần trẻ con và bốc đồng. Chuyện lần này là do nó hành xử thiếu suy nghĩ. Mộ gia chúng tôi sẽ sớm gửi lời xin lỗi đến cụ Giang.”

Mộ Tiêu Tuyết nhẹ nhàng nói với Giang Duyên, trong giọng không giấu được vẻ áy náy.

Liên hôn là việc của hai bên gia tộc. Nay Mộ Dao lại đơn phương hủy bỏ, rõ ràng Mộ gia đã trở thành bên không giữ đúng cam kết.

Nghe đến đây, Trần Thanh Huy không khỏi gật đầu. Phải nói, Mộ Tiêu Tuyết đúng là biết cách ăn nói. Giờ Mộ Dao đã chủ động từ bỏ hôn ước, lỗi thuộc về cô ấy, Mộ gia cũng hứa sẽ xin lỗi — đến lúc đó, cho dù Giang lão gia tử có tức giận thì cũng chẳng trách được Giang Duyên.

Anh càng nghĩ càng thấy hai chị em Mộ gia đúng là một trời một vực. Một người là con gái lớn lên giữa núi rừng, quê mùa, làn da ngăm đen, ăn nói thô vụng; còn người kia được nuôi dạy trong gia đình quyền quý, cử chỉ nho nhã, dung mạo thanh tú, khí chất nổi bật. So sánh thế nào cũng thấy Mộ Dao chẳng có cửa sánh với Mộ Tiêu Tuyết.

Nếu người có hôn ước với Giang Duyên ban đầu là Mộ Tiêu Tuyết… thì đúng là trai tài gái sắc, quá xứng đôi.

Tiếc thật.

Giang Duyên thu lại vòng tay, nét mặt giãn ra đôi chút. Cuối cùng cũng thoát khỏi rắc rối mang tên Mộ Dao. Từ nay về sau, không còn cảnh cô ấy nhảy nhót trước mặt mình nữa. Còn Mộ gia muốn giải thích với ông nội thế nào… anh không quan tâm.

--

Thành phố B đang vào cuối hè, trời vẫn oi bức như thường.

Rời khỏi biệt thự ồn ào náo nhiệt, Mộ Dao ôm Gừng trở lại căn phòng nhỏ ở tiểu lâu phía sau vườn.

Trước đây, lão phu nhân nhà họ Mộ từng mời người đến xem bát tự cho Mộ Dao, nói rằng bát tự của cô không hợp với người nhà Mộ gia, thậm chí sẽ khắc cả gia tộc. Vì vậy, từ nhỏ cô đã bị gửi về nông thôn nuôi dưỡng.

Dù giờ đã được đón về thành phố, cô vẫn chỉ được sắp xếp ở căn phòng nhỏ phía sau biệt thự.

So với biệt thự xa hoa lộng lẫy, tiểu lâu này trông đơn sơ hơn hẳn. Tầng một chất đầy đồ đạc, rõ ràng trước kia từng là kho chứa. Tầng hai được dọn dẹp lại, biến thành một căn phòng nhỏ, sạch sẽ, yên tĩnh, mang đậm hơi thở thiếu nữ.

Mộ Dao khẽ xoa đầu con chó nhỏ nhăn nhúm trong lòng, sau đó đặt nó xuống sàn. Cô ngồi xổm xuống, gõ nhẹ vào tai phải của nó, nghiêm giọng trách: “Hôm nay em dám chạy lung tung, tối nay giảm một nửa khẩu phần cơm đấy nhé!”

Con chó tên Gừng là cô mới nhận nuôi từ trạm cứu hộ mấy hôm trước. Người ở đó bảo rằng nó từng bị thương, tai trái đã bị điếc nên không ai chịu nhận nuôi.

“Gâu !! gâu!”

Gừng ngẩng đầu lên nhìn cô, nếp nhăn trên trán hằn rõ thêm vài đường, thân hình tròn trịa lắc lư, ánh mắt nhìn cô đầy vẻ đáng thương.

“Đừng có giả vờ dễ thương! Nếu hôm nay chị không tìm thấy em kịp lúc, chắc em bị đá ra khỏi biệt thự rồi!”

Mộ Dao thở dài, sau này cô còn phải đi học, nếu lúc cô không có nhà mà con nhóc này lại chạy lung tung thì đúng là rắc rối.

“Gâu…”

Thấy Mộ Dao quay người rời đi, không còn để ý đến mình, Gừng  cụp tai, quẫy nhẹ cái đuôi mập mạp, ủ rũ lết người về phía ban công nhỏ.

Mộ Dao đi vào nhà vệ sinh, đứng trước gương.

Xuyên sách đã nửa tháng, Mộ Dao lúc này đã không còn xa lạ gì với dáng vẻ hiện tại của mình nữa.

Trong gương, làn da cô ngăm đen, trên mặt còn nổi vài nốt mụn, thậm chí còn để lại nhiều vết thâm. Ngũ quan tuy tinh xảo, nhưng làn da đen sạm khiến vẻ ngoài kém đi rất nhiều. Điều duy nhất khiến Mộ Dao hài lòng là đôi mắt — cô vén phần tóc mái che trán lên, để lộ ra đôi mắt long lanh, đen láy và sáng rõ. Nhờ vậy, dù làn da không sáng, khuôn mặt cô vẫn không đến mức khó coi.

So với vẻ ngoài xinh đẹp nổi bật trước khi xuyên qua, Mộ Dao không hề cảm thấy tiếc nuối. Nghĩ đến việc cơ thể hiện tại khỏe mạnh, cô thấy bản thân thật may mắn.

Vừa rồi, cô đã giải trừ hôn ước với nam chính trong sách — Giang Duyên. Từ nay về sau, cô sẽ giữ khoảng cách thật xa với anh ta, tuyệt đối không lặp lại những hành động dại dột như nguyên chủ từng làm.

Điều tiếp theo cô cần làm là tìm cách dọn ra khỏi Mộ gia.

Trong nguyên tác, ông ngoại của nguyên chủ — lão gia tử nhà họ Diệp — đã lập di chúc từ sớm. Đến năm cô hai mươi tuổi, cô sẽ thừa kế cổ phần của tập đoàn Diệp thị. Tuy nhiên, nguyên chủ hoàn toàn không biết chuyện này, lại bị Mộ Vạn Hải lừa ký giấy chuyển nhượng cổ phần. Cuối cùng, cô còn bị ép gả cho một người đàn ông vừa trăng hoa vừa có khuynh hướng bạo lực. Kết cục của nguyên chủ vô cùng bi thảm.

Để tránh đi vào vết xe đổ đó, Mộ Dao nhất định phải rời khỏi Mộ gia càng sớm càng tốt.

Chỉ là — hiện tại, điều duy nhất cản trở cô chính là… không có tiền.

Mộ gia mỗi ba tháng sẽ chu cấp sinh hoạt phí cho nguyên chủ và Mộ Tiêu Tuyết. Tuy nhiên, nguyên chủ thường dùng tiền để mua quần áo, đồ trang điểm và mỹ phẩm dưỡng da. Mộ Dao phát hiện, ngoài một tấm thẻ dùng để chi tiêu ăn uống hằng ngày, thì trên người cô chỉ còn vài trăm đồng – hoàn toàn không đủ để rời khỏi Mộ gia và sống tự lập.

Lúc này, Mộ Dao mới ý thức được một điều: mình thật sự rất nghèo.

Bóng đêm dần buông, ánh đèn trong biệt thự rực rỡ, đến cả khu vực bên ngoài cổng cũng sáng như ban ngày.

“Duyên ca, cậu thật sự không đi à? Lục Thần vừa được ba anh ta tặng mấy chai rượu thượng hạng, tôi đang định nếm thử đây.” 

Trần Thanh Huy nhìn Giang Duyên đang mở cửa xe chuẩn bị rời đi, cố gắng níu kéo. Nếu thiếu anh ta, buổi tiệc sẽ nhạt nhẽo hẳn.

“Không đi.” – Giang Duyên dứt khoát, đóng cửa xe cái rầm.

Chiếc xe màu đen khí chất mạnh mẽ lăn bánh trên đường, ánh đèn neon hai bên phố vụt qua cửa kính, phản chiếu từng vệt sáng.

Trong xe, khuôn mặt đẹp trai thanh tú của Giang Duyên chìm trong ánh sáng mờ nhạt, nửa sáng nửa tối.

Cùng lúc đó, một chiếc xe khác bất ngờ vượt đèn đỏ, lao thẳng ra từ ngã tư. Trong tiếng hét kinh hãi của mọi người, chiếc xe ấy điên cuồng lao thẳng vào chiếc xe đen của Giang Duyên.

Một tiếng va chạm cực lớn vang lên, kèm theo tiếng thắng xe chói tai xé toạc màn đêm.

Xe quay vòng dữ dội. Trong khoảnh khắc mất đi ý thức, Giang Duyên thoáng thấy chiếc vòng ngọc vốn bị vứt sang một bên – không biết từ lúc nào đã trở lại tay anh. Chiếc vòng ngọc đỏ ấy… gãy làm đôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play