Phong Cảnh Thần nhướng mày:
"Nói đi."
Ôn Hân Nghiên cụp mắt, dường như đang nhớ lại chuyện gì đó:
"Sau khi giết tên cặn bã đó, tôi vẫn luôn lảng vảng quanh nhà ba mẹ. Nhưng một tháng trước, đột nhiên có một thiên sư xuất hiện, bắt tôi lại!"
"Ban đầu, tôi nghĩ hắn muốn diệt tôi. Nhưng không ngờ, hắn lại lập cấm chế trên hồn thể tôi, khống chế tôi làm chuyện xấu! Chính hắn sai tôi giết cậu nhóc béo kia!"
Ánh mắt Phong Cảnh Thần chợt sắc lạnh.
Nhưng cậu không vì tin tức này mà mất bình tĩnh, chỉ trầm giọng hỏi:
"Thiên sư đó trông thế nào? Hắn tên gì, dáng vẻ ra sao, sống ở đâu?"
Ôn Hân Nghiên: "…Ờ."
Cô khựng lại.
Sau đó, cô có chút không chắc chắn đáp:
"Là đàn ông, cao khoảng 1m8. Giọng nói rất khàn, không đoán được tuổi…"
Rồi… hết.
Cô bị bắt làm con rối, thiên sư kia đương nhiên không đời nào tự giới thiệu với cô.
Thậm chí khi sai cô ra ngoài gây họa, hắn cũng chỉ lẩm nhẩm chú ngữ, không hề trực tiếp giao tiếp.
Phong Cảnh Thần suy ngẫm:
"Cô có biết, hắn chỉ bắt mình cô hay còn bắt nhiều hồn ma khác không?"
Ôn Hân Nghiên nhíu mày, cố gắng nhớ lại:
"Chắc là rất nhiều. Sau khi bị bắt, tôi bị nhốt vào một cái bình nhỏ. Trước mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, tôi có nhìn thấy trên bàn hắn để đầy những cái bình như vậy!"
Nhưng trong những chiếc bình đó có phải đều là quỷ hồn hay không, cô không rõ.
Phong Cảnh Thần khẽ gật đầu, tiếp tục truy hỏi:
"Ngoài những điều đó, còn thông tin nào hữu dụng không? Ví dụ như căn phòng của hắn trông thế nào, hoặc nó nằm ở đâu?"
Ôn Hân Nghiên trầm tư vài giây:
"Căn phòng đó… hình như là một mật thất. Không có cửa sổ, không có cửa ra vào, chỉ có một chiếc bàn dùng làm tế đàn, cùng với một tấm bồ đoàn. Ngoài ra thì không còn gì khác."
"Còn về vị trí…"
Cô nhắm mắt cố nhớ rất lâu.
Cuối cùng vẫn bất lực lắc đầu:
"Sau khi bị ra lệnh, tôi gần như chớp mắt một cái là đã xuất hiện bên cạnh cậu nhóc béo kia, nên tôi không biết mình xuất phát từ đâu."
Ấn Diêm Vương khẽ "ồ" lên một tiếng:
"Vậy có nghĩa là, thiên sư đó hoặc là pháp lực cực cao, hoặc chắc chắn ở rất gần trường học của chúng ta!"
Dù là quỷ cũng không thể vô hiệu hóa khoảng cách thực tế, dễ dàng dịch chuyển tức thời như vậy!
Ánh mắt Phong Cảnh Thần lóe lên, cậu quay sang nhìn Ấn Diêm Vương:
"Những chuyện này, trên Sổ Sinh Tử không ghi lại."
Ấn Diêm Vương cũng ngạc nhiên:
"Ta chưa từng nghe nói có chuyện như vậy. Chẳng lẽ Sổ Sinh Tử bị lỗi rồi?"
Phong Cảnh Thần nhìn tấm Sổ Sinh Tử mỏng như một tờ giấy:
"……"
Rất rõ ràng, không cần nghĩ cũng biết chắc chắn Sổ Sinh Tử có vấn đề.
Phong Cảnh Thần tạm thời không nghĩ nhiều nữa.
Cậu giơ tay bổ sung một câu vào Sổ Sinh Tử, rồi nói với Ôn Hân Nghiên:
"Vì Sổ Sinh Tử chưa ghi chép đầy đủ công và tội, nên trước mắt cứ phán quyết như vậy. Sau này, nếu những trải nghiệm của cô được bổ sung, sẽ xem xét lại. Cô có ý kiến gì không?"
Ôn Hân Nghiên dè dặt nhìn Phong Cảnh Thần:
"Vậy… lời tố giác lúc nãy của tôi có được tính là lập công không?"
Phong Cảnh Thần cúi mắt nhìn cô:
"Cô muốn làm gì?"
"Tôi…" Ôn Hân Nghiên cúi đầu, giọng nói mang theo sự ai oán sâu lắng, "Tôi muốn báo mộng cho ba mẹ, được không?"
Cô có mắt không tròng, nhìn lầm người, khiến cha mẹ già phải chịu cảnh mất con, tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Dù đã tự tay giết chết kẻ đầu sỏ, nhưng ngoài nỗi oán hận, trong cô còn nhiều hơn cả là sự tự trách.
Hai tháng qua, cô lang thang quanh nhà cha mẹ, tận mắt chứng kiến họ từ những người khỏe mạnh, từng ngày từng ngày gầy gò tiều tụy, đến mức chỉ còn da bọc xương.
Rõ ràng chưa đến 50 tuổi, mà trông như đã một chân bước vào quan tài.
Giờ cô không mong cầu gì hơn, chỉ hy vọng ba mẹ có thể nghĩ thoáng hơn và giữ gìn sức khỏe.
Ánh mắt Phong Cảnh Thần thoáng hiện lên vẻ thích thú:
"Thì ra ma quỷ thật sự có thể báo mộng cho người sống? Làm như thế nào?"
Ôn Hân Nghiên sững lại:
"À… nói sao nhỉ. Ừm, chính là…"
Cô ấp a ấp úng, gãi đầu gãi tai hồi lâu.
Nhưng nghĩ mãi vẫn không tìm được cách diễn đạt thích hợp, đành nản lòng nói:
"Ai, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào nữa…"
Báo mộng là một bản năng bẩm sinh của quỷ hồn.
Giống như con người biết đi bằng hai chân vậy.
Nhưng nếu hỏi một người bình thường, làm thế nào để đi, e rằng phần lớn đều không nói rõ được.
Nói xong, Ôn Hân Nghiên len lén nhìn Phong Cảnh Thần, thấp thỏm không biết câu trả lời này có khiến chàng trai trẻ trước mặt tức giận hay không…
Không hiểu sao, dù Phong Cảnh Thần có vẻ ngoài nhã nhặn, lại đeo một cặp kính, trông chẳng khác gì một học sinh gương mẫu, nhưng cô vẫn cảm thấy có chút e ngại cậu.
Phong Cảnh Thần tất nhiên không giận:
"Vậy đến lúc đó, cô cứ thực hiện cho tôi xem thử đi."
Ôn Hân Nghiên mừng rỡ:
"Ngài đồng ý rồi?!"
Phong Cảnh Thần: "Ừ."
Yêu cầu này chẳng có gì quá đáng, hơn nữa cậu cũng tò mò muốn tận mắt chứng kiến quá trình báo mộng. Tất nhiên không có lý do gì để từ chối.
Ôn Hân Nghiên được chấp thuận, khuôn mặt tái nhợt của cô vui mừng đến mức dường như có chút huyết sắc trở lại:
"Cảm ơn, cảm ơn ngài! Cảm ơn ngài…"
"Không cần khách sáo." Phong Cảnh Thần lại nhìn xuống Sổ Sinh Tử.
Sau phần phán quyết mà cậu đã viết, vẫn còn một khu vực trống dành cho quỷ hồn điểm chỉ.
Cậu nghiêm túc hỏi lại lần nữa:
“Ôn Hân Nghiên, cô có đồng ý với phán quyết này không?”
Ôn Hân Nghiên vội vàng gật đầu liên tục: "Đồng ý, tôi đồng ý!"
Lời vừa dứt.
Bỗng nhiên, một tia kim quang mảnh như sợi tóc từ trên trời giáng xuống, ngay lập tức dung nhập vào cơ thể Phong Cảnh Thần!
Chỉ trong khoảnh khắc, cậu cảm thấy toàn thân thư thái chưa từng có, cả tâm trí lẫn cơ thể đều nhẹ nhõm. Mọi mệt mỏi tích tụ trong người lập tức tan biến, đầu óc cũng trở nên đặc biệt tỉnh táo.
Cùng lúc đó, cuốn Sổ Sinh Tử trong tay cậu dưới ánh kim quang rực rỡ, xuất hiện thêm một trang giấy vàng trống rỗng!
Nhưng ngay sau đó—
Hai trang giấy vàng đồng loạt vỡ vụn.
Tựa như màn kết của một tràng pháo hoa, vô số tia sáng vàng lấp lánh lóe lên rồi tắt dần trong không trung.
Thế nhưng, Phong Cảnh Thần không hề tỏ ra lo lắng.
Bởi vì cậu có thể cảm nhận rõ ràng—bất cứ khi nào muốn, cậu đều có thể triệu hồi Sổ Sinh Tử trở lại, giống như vừa rồi.
Ở bên cạnh, Ấn Diêm Vương nhìn thấy cảnh tượng này, cả chiếc ấn như hóa đá.
Vài giây sau—
Một tiếng thét kinh hoàng chấn động cả Địa Phủ:
"Wow!! Kim quang công đức?!!"
Phong Cảnh Thần quay đầu nhìn nó: "Kim quang công đức?"
Ấn Diêm Vương phấn khích, kích động lao lên vai Phong Cảnh Thần, giọng run rẩy:
"A a a, là kim quang công đức đó!! Đây là bảo vật vô giá đấy! Chỉ cần một tia nhỏ đã có thể tăng tu vi và thiên phú. Nếu có nhiều hơn, thậm chí có thể thành thần, thành Phật ngay lập tức!"
"Cậu có thể nhận được kim quang công đức ư?! Trời ơi! Năm xưa cả ba giới thần, quỷ, nhân vì thứ này mà vắt óc nghĩ kế, dốc hết sức lực, vậy mà còn chẳng thấy nổi một tia sáng nào!"
Phong Cảnh Thần nhướn mày: "Vậy nó giống như điểm kinh nghiệm để thăng cấp trong game à?"
"Dĩ nhiên là không chỉ thế!" Ấn Diêm Vương hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên, "Ngoài chuyện giúp thăng cấp, kim quang công đức còn có vô số tác dụng khác! Khi gặp nguy hiểm có thể bảo vệ mạng sống, khi phạm tội có thể xóa bỏ nghiệp chướng, thậm chí dù làm chuyện nghịch thiên, cũng có thể kéo dài tuổi thọ hơn kẻ khác!"
"Còn nữa, cậu có thấy vừa nãy Sổ Sinh Tử đã khôi phục thêm một trang không? Nếu chúng ta tích lũy đủ kim quang công đức, biết đâu có thể khôi phục cả Địa Phủ nữa đó!!"
Ấn Diêm Vương kích động vỗ mạnh lên vai Phong Cảnh Thần:
"Nói tóm lại, cậu tuyệt đối đừng xem thường một tia kim quang công đức này!"
"Năm xưa, các vị Diêm Vương dù cúc cung tận tụy hàng vạn năm, cũng chưa chắc có nổi một tia!"
Trong mắt Phong Cảnh Thần lóe lên vẻ trầm tư: "Vậy nên, kim quang công đức chẳng khác nào một lệnh gian lận vạn năng trong game."
Cái thiết lập này, sao mà giống mấy thứ cậu từng đọc trong tiểu thuyết mạng thế nhỉ? Chẳng lẽ là trùng hợp?
Ấn Diêm Vương: "…?"
Nó còn muốn chỉnh đốn lại cái tư duy kỳ quặc của Phong Cảnh Thần.
Nhưng Phong Cảnh Thần đã ngắt lời nó:
“Vậy tia kim quang công đức vừa rồi, đến từ đâu?”
Nhắc đến chuyện này, sự phấn khích của Ấn Diêm Vương không khỏi giảm đi vài phần.
Ngay cả giọng điệu cũng trở nên trầm xuống: "Có lẽ là vì nhân gian đang đối diện với một đại kiếp nạn. Mỗi khi Địa Phủ được khôi phục thêm một phần, kiếp nạn cũng sẽ giảm bớt đi một phần."
"Vừa rồi, cậu xét xử linh hồn đầu tiên của Địa Phủ, đó là một công đức mang tính khai sáng, nên mới có kim quang công đức giáng lâm. Nhưng từ nay về sau, e rằng sẽ không dễ dàng như vậy nữa. Haizz..."
Nói xong, Ấn Diêm Vương hoàn toàn bình tĩnh lại.
Một tia kim quang công đức nghe thì có vẻ vĩ đại, nhưng so với đại nạn trước mắt, nó cũng chỉ như muối bỏ biển mà thôi.
Phong Cảnh Thần nhìn chiếc ấn bỗng trở nên trầm mặc.
Trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ: "Khi nghiêm túc, con dấu nhỏ này cũng khá đáng tin đấy chứ."
Cậu bật cười nhẹ, đưa tay nhéo nhéo Ấn Diêm Vương: "Đừng lo."
Ấn Diêm Vương phản bác theo phản xạ: "Ta không có lo lắng~"
Phong Cảnh Thần không vạch trần nó, mà quay đầu nhìn về phía Ôn Hân Nghiên.
Hiện tại, Ôn Hân Nghiên vẫn đang trong trạng thái mông lung xen lẫn tò mò hóng chuyện.
Nhưng khi bị ánh mắt của Phong Cảnh Thần quét tới, cô lập tức giật mình một cái, vội vàng ngồi ngay ngắn, không dám có chút tạp niệm nào nữa!
Giọng điệu của Phong Cảnh Thần vẫn ôn hòa: "Gọi mộng phải chờ đến khi họ ngủ mới làm được, đúng không?"
Ôn Hân Nghiên: "Đúng vậy."
"Vậy thì bây giờ vẫn còn sớm. Trước tiên cứ làm việc đi đã." Phong Cảnh Thần chỉ tay về phía ngọn núi rác khổng lồ bên cạnh, "Mục tiêu hiện tại của chúng ta là đào rỗng ngọn núi này."
"Cô bắt đầu từ chân núi bên kia, đào đất ra ngoài, chất đống ở một bãi trống nào đó. Những rác thải lẫn trong đất cũng phải phân loại cho đàng hoàng. Làm được không?"
Ôn Hân Nghiên nhìn về phía ngọn núi rác khổng lồ, nhận ra đất ở đó khá xốp, hẳn là không quá khó đào. Vì vậy, cô ngoan ngoãn gật đầu: "Được."
Cô đứng dậy, Sợi Dây Trói Hồn cũng tự động tuột khỏi người cô.
Dây Trói Hồn chỉ có thể giam cầm ác hồn, mà lúc này oán niệm của Ôn Hân Nghiên đã tiêu tán, cô chỉ còn là một hồn ma bình thường, không còn nằm trong phạm vi kiểm soát của nó nữa.
Phong Cảnh Thần tiến lên nhặt Sợi Dây Trói Hồn.
Sợi dây vốn trắng tinh, lúc này đã bị nhuộm đen một nửa.
Nhưng cậu cũng không để tâm, chỉ thu dây lại, cuộn tròn bỏ vào túi, rồi nói với Ôn Hân Nghiên: "Vậy cô cứ làm việc chăm chỉ đi, tối nay tôi sẽ quay lại."
Cậu còn phải nhắc nhở Mộ Dung Tiêu Tiêu về tên thiên sư kỳ quái kia.
Ôn Hân Nghiên nhẹ nhàng gật đầu, sau đó xoay người bắt đầu đào đất.
Phong Cảnh Thần quan sát một lúc, xác nhận cô không có vấn đề gì.
Cô không chỉ tận dụng chiếc váy dài của mình làm công cụ vận chuyển, mà còn rất thông minh chọn một bãi đất trống vừa có diện tích hợp lý, vừa tiết kiệm quãng đường di chuyển.
Phong Diêm Vương rất hài lòng với màn thể hiện của nhân viên đầu tiên.
Lúc này, cậu mới quay sang nói với Ấn Diêm Vương: "Tiểu Ấn, chúng ta về thôi."
"Được rồi~"
Vừa dứt lời, không gian lại một lần nữa thay đổi.
Sóng nhiệt oi bức của dương gian ập tới, lập tức quét sạch khí lạnh âm u còn vương trên người Phong Cảnh Thần.
Cậu nhìn đồng hồ, phát hiện thời gian đã là bảy giờ tối.
Phong Cảnh Thần nhìn qua cửa sổ, thấy hành lang bên ngoài đã có chút yên tĩnh, bóng tối dần phủ xuống theo bóng đổ của các tòa nhà.
Ánh mắt cậu khẽ chuyển động: "Thời gian ở Địa Phủ và Nhân Gian trôi qua giống nhau sao?"
Ấn Diêm Vương: "Tất nhiên rồi~"
Phong Cảnh Thần nhìn ánh hoàng hôn sắp lặn ngoài cửa sổ, trong đầu hồi tưởng lại tất cả những gì đã xảy ra trong một giờ ngắn ngủi này.
Trong đôi mắt cậu ánh lên một tia sáng rực rỡ còn mãnh liệt hơn cả ánh mặt trời.
Một thế giới mới... thật thú vị.
Cậu thực sự rất muốn nhanh chóng tự tay giải mã từng bí ẩn một trong thế giới này.
Bỗng nhiên, Phong Cảnh Thần quay đầu nhìn chằm chằm vào Ấn Diêm Vương.
Ấn Diêm Vương thấy biểu cảm của cậu đầy háo hức, trong mắt còn thấp thoáng tia sáng "thèm thuồng nguy hiểm".
Trong đầu nó đột nhiên hiện lên hình ảnh của một kẻ đáng sợ nào đó.
Toàn thân con dấu nhỏ run lên bần bật!
Nó suýt chút nữa khóc toáng lên: "Aaa— đừng, đừng ăn ta mà!!"