Phong Cảnh Thần nghe thấy số phòng ký túc xá quen thuộc ấy, liền đột ngột ngẩng đầu, như một mũi tên rời dây lao thẳng về phía trước!
Ấn Diêm Vương bị tốc độ của Phong Cảnh Thần dọa cho giật mình, vội vàng lơ lửng đuổi theo: “Thần Thần, đợi ta với!”
Nhưng Phong Cảnh Thần không hề dừng lại, rút từ trong túi ra một sợi dây trói hồn. Như một cơn gió lướt qua hành lang đông đúc, chớp mắt đã đứng trước cửa phòng 304.
Không chút do dự, cậu mạnh mẽ đẩy cửa phòng ra!
Sau đó...
Phong Cảnh Thần và Ấn Diêm Vương đồng loạt khựng lại.
Chỉ thấy trong căn phòng ký túc chật hẹp, hai bên trái phải mỗi bên đặt một chiếc giường tầng cũ kỹ.
Một cậu nhóc mặt tròn, hơi mũm mĩm, đang ngồi trước bàn học bên trái, chăm chú chơi game trên điện thoại.
Sau lưng cậu ta, một nữ quỷ mặc áo đỏ, làn da đen tím...
Nữ quỷ há to cái miệng đầy máu, một phát nuốt chửng đầu cậu nhóc vào miệng!
Thế nhưng, trên người cậu nhóc lại tỏa ra một luồng ánh sáng vàng nhàn nhạt, khiến nữ quỷ hoàn toàn không thể làm hại cậu.
Vậy nên… nữ quỷ chỉ có thể phát ra những tiếng chảy dãi nhão nhoẹt kinh tởm.
Khung cảnh lúc này thực sự... rất buồn nôn.
Dấu Ấn Diêm Vương: “...ọe.”
Phong Cảnh Thần ngược lại, ánh mắt lóe sáng.
Cậu nhìn chằm chằm luồng ánh sáng vàng trên người cậu nhóc, sau đó ánh mắt dừng trên nữ quỷ, trong đáy mắt thoáng hiện lên vài tia sắc bén xen lẫn tò mò.
Lúc này, cậu nhóc nghe thấy tiếng mở cửa, nhưng vẫn không buồn ngẩng đầu lên: “Anh Thần, anh về rồi à! Đợi em chút, em sắp đánh xong ván này rồi!”
Nữ quỷ cũng chầm chậm quay đầu lại, đôi mắt xám trắng vô hồn, âm khí rợn người, nhìn thẳng vào Phong Cảnh Thần.
“Không vội.” Phong Cảnh Thần chẳng những không sợ, mà còn nhìn thẳng vào nữ quỷ, nhàn nhã bước vào phòng, tiện tay đóng cửa lại.
Sau lớp kính trên mắt, là sự phấn khích không thể che giấu.
Thế giới mới này, quả nhiên có rất nhiều điều chưa biết đáng để khám phá.
Ấn Diêm Vương vội nhắc nhở: “Thần Thần cẩn thận, cậu không có ánh sáng vàng bảo vệ đâu đấy.”
Vừa dứt lời.
Đột nhiên— “tách” một tiếng.
Đầu của nữ quỷ… trực tiếp rơi khỏi cổ!!
Phần cổ bị đứt lìa kéo theo cả ruột và nội tạng màu hồng, cùng dòng máu đỏ sẫm bắn tung tóe khắp ký túc xá!
Đồng thời, ánh sáng và nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống. Một luồng âm khí lạnh lẽo thổi qua, tựa hồ còn có tiếng khóc than ai oán văng vẳng từ nơi xa.
Cái đầu của nữ quỷ lăn lông lốc đến chân Phong Cảnh Thần, ruột gan kéo lê trên sàn, trông vô cùng ghê rợn.
Đôi mắt trắng dã trên cái đầu kia đối diện với Phong Cảnh Thần, bỗng nhiên chảy xuống hai hàng huyết lệ.
Một giọng nữ bi ai thê lương vọng khắp bốn phương tám hướng:
“Ta chết... thảm quá, thảm quá...”
“Chàng trai trẻ, đưa trái tim của ngươi cho ta... có được không?”
Khung cảnh âm u rợn tóc gáy đến mức ngay cả Ấn Diêm Vương cũng không nhịn được mà run lên một chút, sợ hãi nép sát vào Phong Cảnh Thần.
Thế nhưng, Phong Cảnh Thần chẳng hề dao động.
Cậu điềm nhiên nhìn chằm chằm cái đầu quỷ trước mặt, nhẹ nhàng siết chặt sợi dây trói hồn.
Dây trói hồn không có bất kỳ phản ứng nào.
Đáy mắt Phong Cảnh Thần lóe lên một tia trầm tư, ánh nhìn càng thêm trắng trợn và tò mò.
Cậu cúi xuống, ngắm nghía đống nội tạng tươi rói và vũng máu đỏ sậm dưới chân, thì thầm:
“Nội tạng còn rất mới, nhưng máu đã bị oxy hóa... Ngươi chết kiểu gì vậy?”
Nữ quỷ: “...”
Mái tóc dài của cô ta đột nhiên dựng đứng!
Từng sợi tóc tỏa ra khí lạnh thấu xương, nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên mỗi sợi tóc dường như đều có một gương mặt méo mó đau đớn, như thể hàng vạn oan hồn đang cùng than khóc!
Phong Cảnh Thần lại siết nhẹ sợi dây trong tay, giọng nói còn vương ý cười:
“Cũng hơi hói nhỉ, dân công sở làm 996 à?”
Nữ quỷ: “...GÀO!!”
Mẹ nó, lão nương giết chết ngươi!!
Nữ quỷ tức đến phát điên, cuối cùng cũng từ bỏ ý định dọa nạt Phong Cảnh Thần. Cái đầu của cô ta lập tức lăn trở về cơ thể.
“GÀO!!!”
Vừa hợp thể xong, nữ quỷ như một con mãnh thú phá lồng lao thẳng về phía Phong Cảnh Thần, há rộng cái miệng đầy máu!
“A! Cứu mạng!!”
Ấn Diêm Vương hoảng loạn chui tọt vào lòng Phong Cảnh Thần, run rẩy sợ hãi.
Nhưng Phùog Cảnh Thần vẫn mặt không đổi sắc.
Tay không run, tim không loạn, cậu chuẩn xác ném sợi dây trói hồn về phía nữ quỷ.
[Dây Trói Hồn Tự Động Sơ Cấp], có thể tự động khóa chặt và trói buộc một ác hồn trong phạm vi một mét!
Dây Trói Hồn lập tức phát động.
Sợi dây dài hai mét bung ra, trong nháy mắt đã trói chặt nữ quỷ đang giương nanh múa vuốt!
“GÀO——!!”
“Victory!”
Tiếng gào thảm thiết của nữ quỷ vang lên đồng thời với âm thanh chiến thắng phát ra từ điện thoại.
Ánh sáng và nhiệt độ trong ký túc xá lập tức trở lại bình thường.
Ánh mắt Phong Cảnh Thần sắc lạnh, cậu lập tức tiến lên một bước, nắm chặt một đầu dây trói hồn, mạnh mẽ kéo nữ quỷ về phía sau mình.
Vừa lúc đó, Mộ Dung Tiêu Tiêu – người vừa chơi xong ván game – cũng ngẩng đầu lên.
Cậu ta có chút khó hiểu: “Anh Thần, vừa rồi anh nói gì với em à?”
Phùng Cảnh Thần mặt không đỏ, tim không loạn: “Tôi đang học từ vựng.”
“Ồ~” Mộ Dung Tiêu Tiêu chẳng nghi ngờ gì, đứng dậy đi đến chỗ Phong Cảnh Thần, còn trêu chọc: “Anh Thần chăm chỉ quá nha! Thi đại học xong rồi mà vẫn học từ vựng.”
Phong Cảnh Thần: “Khai giảng là có thể thi chứng chỉ tiếng Anh rồi.”
“Chậc~ Học bá đúng là học bá.” Mộ Dung Tiêu Tiêu bày tỏ sự khâm phục.
Nhưng bỗng nhiên, cậu ta chỉ vào phía sau Phong Cảnh Thần, nghi hoặc hỏi: “Ơ? Anh Thần, sợi dây này ở đâu ra thế? Sao nó lại động đậy?”
Phong Cảnh Thần liếc nhìn đồng tử của bạn mình, chỉ thấy phản chiếu nửa đoạn sợi dây trói hồn, trong mắt thoáng hiện lên vẻ thấu hiểu.
Người bình thường chỉ có thể nhìn thấy một phần dây Trói Hồn sao?
Ghi nhớ điều này, Phong Cảnh Thần hoàn toàn làm ngơ tiếng gào thét nhức óc của nữ quỷ phía sau, bình tĩnh đáp: “Nhặt được trên đường, chắc là gió điều hòa thổi đó.”
“Ồ~ Em cũng thấy tự nhiên lạnh hẳn.” Mộ Dung Tiêu Tiêu chẳng chút nghi ngờ.
Khóe môi mỏng của Phong Cảnh Thần khẽ nhếch lên, hiện rõ nét cười vui vẻ: “Ừ, điều hòa này tốt đấy.”
Nữ quỷ: “???”
“GÀO——!!”
Điều hòa cái đầu nhà ngươi! Cả nhà ngươi đều là điều hòa!!
A a a! Lão nương muốn giết chết tên khốn này!!
Nữ quỷ tức đến phát điên, gào thét không ngừng, nhưng giờ phút này, trong cả ký túc xá rộng lớn, chỉ có Phong Cảnh Thần nghe được tiếng của cô ta.
Phong Cảnh Thần lại như chẳng hề để tâm.
Chỉ là, khi nhìn vào đôi mắt Mộ Dung Tiêu Tiêu, thấy đoạn dây Trói Hồn run rẩy như mắc chứng Parkinson, đáy mắt cậu bất giác hơi lạnh đi.
Cậu chủ động nói: “Sợi dây giấy này bị động kinh hay gì, tắt điều hòa đi.”
Nữ quỷ: “...GÀO!!”
Ngươi mới bị động kinh! Cả nhà ngươi đều bị động kinh!!
Cô ta tức đến phát điên!
Hai tên này lại dám hoàn toàn phớt lờ cô ta, còn nhàn nhã nói chuyện phiếm??
Cô ta – một nữ quỷ đường đường chính chính – không cần giữ thể diện sao!!
Nữ quỷ vùng vẫy điên cuồng, dây Trói Hồn cũng bắt đầu rung lắc dữ dội.
Nhưng Mộ Dung Tiêu Tiêu – tên ngốc này – lại không hề nhận ra điều gì bất thường, chỉ ngoan ngoãn đáp một tiếng rồi quay người lấy chiếc điều khiển trên bàn.
Phong Cảnh Thần chợt tung một cú đá quét gọn gàng, trực tiếp đá nữ quỷ vào gầm bàn bên phải!
Đồng thời, cậu bình tĩnh kéo một chiếc ghế lại, che đi phần lớn tầm nhìn.
Mộ Dung Tiêu Tiêu tắt điều hòa, thấy hành động của Phùng Cảnh Thần liền hỏi: “Anh Thần, sợi dây giấy đâu rồi?”
Phong Cảnh Thần thản nhiên đáp: “Vứt vào thùng rác rồi.”
Mộ Dung Tiêu Tiêu: “Ồ~”
Nữ quỷ bị nhét dưới bàn: “???”
A a a!! Lão nương thề sẽ giết chết tên khốn này!!
Nữ quỷ vùng vẫy kịch liệt, nhưng lần này, Mộ Dung Tiêu Tiêu hoàn toàn không còn để ý đến sợi dây đang giãy giụa nữa.
Phong Cảnh Thần còn nhân tiện chuyển chủ đề.
Cậu nhìn lá bùa vàng treo trước ngực Mộ Dung Tiêu Tiêu bằng một sợi dây đỏ, hỏi: “Lá bùa này, trước đây cậu nói là do ông nội cậu đưa. Ông xin ở chùa hay đạo quán nào vậy?”
Chỉ thấy lá bùa được gấp thành hình tam giác, lúc này đang tỏa ra ánh sáng vàng rực rỡ – chính là nguồn phát ra luồng hào quang bảo vệ Mộ Dung Tiêu Tiêu.
Nhắc đến ông nội mình, biểu cảm của Mộ Dung Tiêu Tiêu thoáng trở nên kỳ quái.
Cậu ta cười gượng hai tiếng: “Ừm... Là do ông tự vẽ đó. Đừng nhắc nữa!”
Sau đó, Mộ Dung Tiêu Tiêu phấn khích dang rộng hai tay:
“Anh Thần, em sắp về nhà rồi! Cuối cùng cũng thoát khỏi cái nơi quỷ quái này!!”
Trong phòng ký túc xá này chỉ có hai giường ngủ, mà giường bên trái đã được dọn dẹp sạch sẽ, thậm chí không còn thấy hành lý đâu nữa. Có thể thấy Mộ Dung Tiêu Tiêu đã nóng lòng muốn về nhà đến mức nào.
Nhưng Phong Cảnh Thần lại chú ý đến chút cảm xúc lạ lùng vừa nãy của cậu ta. Đôi mắt dưới cặp kính lóe lên, âm thầm ghi nhớ điểm bất thường này.
Bề ngoài, cậu vẫn giữ dáng vẻ ôn hòa: “Chúc mừng thiếu gia Mộ Dung.”
“Ôi dào~ khách sáo quá.” Mộ Dung Tiêu Tiêu khoát tay.
Nhưng sau niềm vui, cậu ta lại có chút luyến tiếc, nhìn Phong Cảnh Thần nói: “Chỉ tiếc một điều là chúng ta không thể học chung một trường đại học. Anh Thần giỏi như vậy, chắc chắn sẽ đỗ vào Đại học Hoa mà.”
“Nhưng mà... Kinh Thành vừa lạnh, vừa xa, lại còn hanh khô, em không muốn đến đó chút nào.”
Từ nhỏ cậu ta đã quen sống trong thành phố ven biển ấm áp và ẩm ướt này, chẳng hề muốn đến phương Bắc “chịu khổ”.
Phong Cảnh Thần khẽ nhếch môi, nụ cười trên gương mặt khiến cậu càng thêm phần thân thiện: “Bây giờ công nghệ phát triển lắm, chúng ta có thể giữ liên lạc bất cứ lúc nào.”
“Anh nói đúng!” Mộ Dung Tiêu Tiêu lại phấn chấn trở lại, “Vậy em đi trước đây~ Đợi anh nhận được giấy báo nhập học, nhất định phải đến nhà em chơi đấy!”
Phong Cảnh Thần nhớ đến ông nội của cậu ta – người có thể tự tay vẽ ra loại bùa thần kỳ này, nụ cười trên môi càng sâu hơn: “Nhất định rồi.”
Nghe được câu trả lời khẳng định của cậu, Mộ Dung Tiêu Tiêu vui vẻ cười lớn: “Anh Thần, tạm biệt nhé~ Đến lúc đó em lái xe đến đón anh~!”
“Tạm biệt.” Phong Cảnh Thần nghiêng người mở cửa, tiễn mắt nhìn Mộ Dung Tiêu Tiêu bước đến khúc rẽ cầu thang.
Sau đó, cậu xoay người trở về ký túc xá.
“Cạch” một tiếng, cửa phòng được khóa lại.
Phong Cảnh Thần nhanh chóng bước đến bàn bên phải, dời chiếc ghế chắn trước đó ra.
Cậu nhìn nữ quỷ dưới gầm bàn đang giãy giụa, gào thét dữ dội, đôi mắt sau lớp kính lại càng thêm sáng rực.
Như thể... đang quan sát một mẫu vật hiếm có trong phòng thí nghiệm.
Vừa định bò ra khỏi lòng Phong Cảnh Thần, Ấn Diêm Vương lại rụt người trở về.
QAQ... Hu hu, ánh mắt của Thần Thần đáng sợ hơn cả nữ quỷ nữa!
Động tác giãy giụa của nữ quỷ cũng đột nhiên khựng lại.
Cô ta từ từ ngẩng đầu lên.
Đôi mắt xám trắng không có con ngươi nhìn chằm chằm vào Phong Cảnh Thần, bầu không khí quỷ dị đến mức... dường như có thể cảm nhận được sự chột dạ trong đó?!
Phùng Cảnh Thần tiến lên một bước.
Nữ quỷ toàn thân run lên.
Phùng Cảnh Thần đưa tay ra.
Nữ quỷ: “Gào!!”
Nếu không bị Dây Trói Hồn trói chặt, thì kẻ trước đó còn hùng hổ doạ người giờ đây ước gì có thể tháo chạy ngay lập tức!
Rốt cuộc con người này là gì vậy?!
Rõ ràng trên người không có chút khí tức nào của thiên sư, tại sao khí thế còn đáng sợ hơn cả thiên sư nữa chứ!!
Phong Cảnh Thần kéo nữ quỷ đang run cầm cập ra khỏi gầm bàn, có chút nghi hoặc nhìn cô ta.
Nhưng cậu lại phát hiện phần đầu của Dây Trói Hồn, khoảng một phần mười độ dài đã chuyển sang màu đen đặc sệt, không khỏi cau mày.
Tốc độ tiêu hao năng lượng của Dây Trói Hồn còn nhanh hơn dự tính của cậu.
Nếu toàn bộ sợi dây chuyển thành màu đen, nó sẽ cạn kiệt năng lượng và mất hiệu lực.
Phong Cảnh Thần liếc nhìn đồng hồ, sau đó kéo nhẹ Dây Trói Hồn: “Tiểu Ấn, chúng ta về Địa phủ trước đã.”
“Được.” Lúc này, Ấn Diêm Vương cũng trở nên đặc biệt ngoan ngoãn.
Lời vừa dứt.
Một người, một ấn, một quỷ, ngay lập tức từ ký túc xá nhỏ hẹp trở về Địa phủ âm u đầy tử khí.
Sự thay đổi không gian đột ngột này khiến nữ quỷ khựng lại một chút.
Nhưng rất nhanh, cô ta nhận ra nơi đây âm khí dày đặc, đúng chuẩn sân nhà của ma quỷ!
Lập tức, nữ quỷ vốn có vẻ không được thông minh lắm bỗng lấy lại dũng khí.
Cô ta tiếp tục điên cuồng giãy giụa, còn hướng về phía Phong Cảnh Thần gào thét dữ dội.
Điều này khiến tốc độ tiêu hao năng lượng của Dây Trói Hồn tăng vọt, chỉ trong chớp mắt lại mất đi một phần mười!
Thấy bộ dạng không thể giao tiếp nổi của nữ quỷ, Phong Cảnh Thần không khỏi cảm thấy đau đầu.
Mặc dù cậu rất muốn giải phẫu nữ quỷ ngay tại chỗ.
Nhưng cậu vẫn chưa quên mục đích chính khi mang cô ta về là để đào đất giúp cậu.
Giờ tình hình thế này...
Phong Cảnh Thần nhìn về phía Ấn Diêm Vương: “Tiểu Ấn, ngươi có cách nào khiến cô ta nghe lời không?”
Ấn Diêm Vương cũng hơi do dự: “À... Trên người cô ta có oán khí bám vào, đã xâm chiếm phần lớn lý trí của cô ta.”
“Theo quy trình bình thường trước đây của Địa phủ, sẽ là đẩy cô ta vào Kính Nghiệp Đài để tra xét tất cả tội lỗi đã phạm, sau đó dựa theo mức độ tội trạng mà đưa đến tầng Địa ngục tương ứng trong Mười tám tầng Địa ngục.”
“Đợi trừng phạt xong một vòng, phần lớn quỷ hồn sẽ tiêu tan oán khí, dù có hung dữ đến đâu cũng có thể khôi phục lý trí.”
“Nhưng bây giờ thì...”
Ấn Diêm Vương nhìn quanh đống núi rác rưởi chất chồng.
Bây giờ, cái Địa phủ rách nát này có cái gì đâu mà làm?
Mười tám tầng Địa ngục sớm đã sụp đổ, Nghiệt Kính Đài có lẽ cũng đã trở thành một đống phế liệu nào đó trong biển rác vô tận này rồi.
Cái quy trình này, căn bản không thể thực hiện nổi!