Thẩm gia bỗng dưng có thêm một vị tiên sinh dạy học, người ngoài đều nói là vì tiền, đứa nhỏ như tiểu thiếu gia Thẩm Ly của Thẩm gia còn dạy làm gì, chỉ là một đứa ngốc mà thôi.

Yến Thần chẳng hề hay biết những lời bàn tán bên ngoài, hiện giờ, vấn đề lớn nhất của hắn là làm sao dỗ Thẩm Ly ngủ.

Dường như đứa trẻ này rất thích tiên sinh là mình đây, ngày nào cũng phải quấn lấy mình chơi, Yến Thần đau đầu hết sức, dù biết đây là Thẩm Quy Ly, nhưng thật sự không có cách nào gộp hai người này làm một, dần dà Yến Thần chấp nhận hiện thực, bây giờ Thẩm Quy Ly chính là Thẩm Ly, một đứa trẻ phàm nhân bị khiếm khuyết trí tuệ.

Yến Thần thở dài, bất lực bế đứa bé dưới đất lên: - Hôm nay muốn nghe truyện gì nào?

Mặt Thẩm Ly đầy háo hức: - Ba lần đánh Bạch Cốt Tinh! Tiên sinh còn chưa kể cho ta nghe hết.

- Được rồi, vậy chúng ta tiếp tục kể ba lần đánh Bạch Cốt Tinh nha.

Thẩm Ly lập tức ngẩng cao đầu, chuẩn bị tinh thần nghe kể chuyện, Yến Thần cảm thấy hơi buồn cười, bèn nghiêm túc kể nó nghe ba lần đánh Bạch Cốt Tinh.

Kể được một lúc, cái đầu be bé của Thẩm Ly gật gù theo từng nhịp, nhưng vẫn cố chống lại cơn buồn ngủ, muốn nghe tiên sinh kể hết.

- Nếu ngày mai A Ly học viết tên của mình được, tiên sinh sẽ kể nốt phần còn lại, được không?

Thẩm Ly cúi đầu: - Nhưng, họ đều nói A Ly là đồ ngốc, học cũng vô ích mà.

Yến Thần xoa đầu nó: - A Ly chỉ phát triển chậm hơn bọn họ một chút thôi, không phải đồ ngốc đâu, đừng suy nghĩ lung tung.

- Thật ạ?

Nhìn thấy ánh sáng trong mắt Thẩm Ly, Yến Thần không nỡ đả kích nó: - Tất nhiên rồi, A Ly không tin tiên sinh sao?

- Không đâu, A Ly tin tưởng tiên sinh nhất.

Thẩm Ly nói xong, bèn chui vào lòng Yến Thần.

...

Hắn tới nơi này đã hai năm rồi, ở chỗ này, hắn hoàn toàn không sử dụng được linh lực, là một phàm nhân thực sự.

Còn Thẩm Ly, cũng chính là Thẩm Quy Ly, dù mấy năm nay hắn đã tận tâm dạy dỗ, nhưng chỉ số thông minh của nó vẫn không được như người bình thường, tuy thành tựu mấy năm nay không lớn, nhưng ít nhất cũng giống một đứa nhỏ bình thường, so với lúc hắn vừa tới, Thẩm Ly đã nói chuyện trôi chảy rõ ràng hơn nhiều.- bản chuyển ngữ được đăng tải duy nhất tại nền tảng t-y-t, đọc chương mới nhất tại t-y-t

Có điều mấy năm nay Yến Thần thường lấy sự tích Thẩm Quy Ly kể cho Thẩm Ly nghe như truyện trước khi ngủ, nhưng nó lại không quan tâm, trái lại rất thích Tây Du Ký, Yến Thần thở dài, nếu cứ tiếp tục tình trạng này, không biết khi nào Thẩm Quy Ly mới nhớ lại được, mình là một tiên nhân, cũng không biết khi nào bọn họ mới ra khỏi ảo cảnh này được.

Cuộc sống ở đây cũng rất tốt, càng giống cuộc sống phàm nhân mà Yến Thần quen thuộc, nhưng rốt cuộc cũng chỉ là hư ảo, vẫn phải nhanh chóng thoát ra mới được, nhưng với tình huống hiện tại, hắn cũng không biết mình có thể làm gì, chỉ có thể đi theo bên cạnh Thẩm Quy Ly, đi bước nào tính bước đó.

Năm nay Thẩm Ly đã 12 tuổi, khi Yến Thần vừa gặp nó, nó mới 10 tuổi, chỉ là một đứa nhỏ 10 tuổi còn chưa cao tới đùi hắn, ngay cả nói chuyện cũng không trôi chảy, Yến Thần không khỏi nghĩ, Thẩm Quy Ly 10 tuổi cũng cao như vậy ư, nghĩ đến dáng người cao ráo ngày thường của y, nói chuyện và làm việc luôn toát ra vẻ lạnh lẽo, thật sự khác rất nhiều so với hiện tại, Yến Thần nghĩ, không khỏi cười ra tiếng.

- Tiên sinh đang cười gì vậy? Là chữ A Ly viết quá xấu sao?

Yến Thần hoàn hồn lại, nhìn khuôn mặt nhỏ đầy rối rắm trước mặt, vội vàng an ủi nói: - Không có, A Ly rất giỏi, chỉ là tiên sinh nghĩ đến một cố nhân nên mới cười thôi.

- Cố nhân? A Ly có quen không? 

Thẩm Ly ngước mắt, vẻ mặt tò mò một cách nghiêm túc.

Yến Thần nghiêm túc suy nghĩ đôi chút, người này ngươi quen lắm đấy: - Hiện giờ A Ly không quen, sau này sẽ quen, được rồi, để ta xem chữ của A Ly.

Yến Thần cầm tờ giấy trước mặt Thẩm Ly, cúi đầu nhìn lướt qua, Yến Thần hít hà một tiếng, quả thực thảm không nỡ nhìn, đây là chữ của Quy Ly Tiên Nhân hồi nhỏ sao? Hắn nhìn tiểu Thẩm Ly trước mắt, bỗng nhiên nhận ra ảo cảnh ảnh hưởng đến y nhiều cỡ nào.

Yến Thần nắm bàn tay be bé của Thẩm Ly trong tay, dạy nó viết từng nét từng nét một: - Đây là tên của con, Thẩm Ly.

Mặc dù Thẩm Ly viết vẫn chưa đẹp, nhưng đã tiến bộ hơn rất nhiều so với trước.

Hai năm qua, hắn dạy Thẩm Ly cách nói chuyện, cách giao tiếp với người khác, cũng từng định dạy nó những quyển sách vỡ lòng như Tam Tự Kinh, Thiên Tự Văn, nhưng Thẩm Ly nói còn chẳng trôi chảy, huống hồ là đọc sách, bây giờ đã đến lúc nên dạy nó đọc sách rồi, Yến Thần cân nhắc, định ngày mai bắt đầu dạy nó Tam Tự Kinh.

Để lại Thẩm Ly rèn chữ một mình, Yến Thần định đi lấy ít điểm tâm để khen thưởng Thẩm Ly chăm chỉ rèn chữ, nhưng khi hắn quay lại, phát hiện Thẩm Ly không còn trong thư phòng, Yến Thần sửng sốt, bình thường Thẩm Ly rất ngoan, mình bảo nó rèn chữ, chắc chắn nó sẽ không tự ý đi ra ngoài, nhưng lần này là sao? Chẳng lẽ đi nhà xí?

Yến Thần đợi một lúc, Thẩm Ly vẫn chưa quay về, hắn bắt đầu lo lắng, bèn vội vã chạy ra ngoài tìm, hắn đang sốt ruột thì thấy cửa sau bị ai đó đẩy ra, Thẩm Ly ủ rũ buồn bã đứng ở đó, bộ y phục trắng tinh ban sáng giờ đã rách mấy chỗ, còn có vài dấu chân rõ ràng, Yến Thần nhanh chóng bước tới, Thẩm Ly giật mình ngẩng đầu lên, như thể không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây.

- Tiên sinh?

Yến Thần thấy mặt mày nó bầm xanh bầm tím, còn có mấy vết thương, đầu óc Yến Thần “ong” một tiếng: - Con bị sao thế này?

Thẩm Ly nhìn nét mặt hắn, có lẽ vì sắc mặt Yến Thần thoạt nhìn không được tốt lắm, mới lắp bắp lên tiếng: - Ta, ta đánh nhau.

Yến Thần cố gắng kiềm chế cảm xúc, hỏi một cách bình tĩnh nhất có thể: - Đánh nhau với ai, tại sao lại đánh nhau?

Lúc này, Thẩm Ly mới tức tối nói: - Thằng mập nhà kế bên vứt tờ giấy cho ta, nói tiên sinh đang đợi ta ngoài phủ, ta vừa đi ra thì không thấy tiên sinh đâu, bọn họ còn nói ta là thằng ngốc nhỏ, nói tiên sinh là thằng ngốc lớn.

Giọng Thẩm Ly khựng lại, dường như càng tức giận hơn: - Bọn họ nói ta thì được, nhưng sao có thể nói tiên sinh chứ, tiên sinh là người thông minh nhất trên đời.

- Thế nên, ta, ta đã đánh nhau với bọn họ.

Nghe xong, trong lòng Yến Thần trăm mối ngổn ngang, hắn hỏi: - Người ta kêu con ra thì con cứ ra à?

Thẩm Ly rối rắm nói: - Nhưng bọn họ nói là tiên sinh mà, ta không thể để tiên sinh chờ ta được.

Yến Thần ôm nó vào lòng: - Nếu tiên sinh muốn tìm con, đương nhiên sẽ tự đi tìm con rồi, sẽ không nhờ người khác truyền lời đâu, con phải nhớ kỹ, nếu người khác kêu con thì đừng đi, biết chưa?

Thẩm Ly gật đầu, Yến Thần dẫn nó vào thư phòng, cẩn thận bôi thuốc cho nó: - Con nói là ai đánh con?

- Thằng mập nhà kế bên, còn cả Tiểu Hổ nhà đối diện nữa. ( truyện trên app t.y.t )

Yến Thần cụp mắt xuống, nếu là trước kia, vợ chồng Thẩm gia vẫn rất quan tâm tới Thẩm Ly, nhưng từ hai năm trước khi bọn họ sinh một đứa con trai thì ít khi quan tâm tới Thẩm Ly nữa, Yến Thần nắm bàn tay be bé của nó: - Có phải con ra tay trước không?

Thẩm Ly hơi xấu hổ: - Là, là bọn họ mắng tiên sinh trước.

Yến Thần nghiêm giọng: - Dù thế nào cũng không được ra tay đánh người ta trước, nhưng nếu người khác đánh con, con cũng không được đứng im chịu trận, biết chưa?

Thẩm Ly gật đầu, sau khi dỗ nó ngủ, ánh mắt Yến Thần nặng nề, bước ra ngoài.

Hôm đó, Yến Thần đang ở thư phòng chuẩn bị bài cho Thẩm Ly, bèn thấy nó vui vẻ chạy vào: - Tiên sinh! Tiên sinh!

Yến Thần thấy buồn cười: - Chuyện gì mà vui thế?

Cả khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Ly đều đỏ bừng: - Thằng mập và Tiểu Hổ bị nhà chúng đánh rồi, nghe nói chúng đi ăn trộm bị bắt tại trận, bị đánh cho một trận tơi bời, khóc to đến mức ta còn nghe.

Yến Thần chỉ hỏi: - Thế à? Vậy Tam Tự Kinh của con đã chép xong chưa?

Yến Thần nhận ra rằng, tuy Thẩm Ly viết chữ rất chậm, nhưng trí nhớ lại rất tốt, thường những gì hắn dạy nó đều nhớ rõ, vì vậy Yến Thần tập trung chủ yếu vào việc rèn chữ.

- Ta, ta, A Ly còn một chút xíu nữa.

Yến Thần nói: - Lại đây, đưa tay ra.

Thẩm Ly dè dặt chìa tay ra, Yến Thần khẽ đánh bàn tay hai cái, không nặng, nhưng cũng không nhẹ, Thẩm Ly không thích viết chữ, Yến Thần cũng hết cách, nếu để Thẩm Quy Ly biết mình dám đánh tay y, chắc chắn mình sẽ bị lột da mất, sao hắn lại khổ thế này, nhưng bây giờ ngoại trừ dạy Thẩm Ly mấy thứ này, hắn thật sự không biết mình có thể làm gì nữa.

- Tiên, tiên sinh. 

Thẩm Ly rụt bàn tay đỏ bừng về, sau đó ấm ức lên tiếng: - Mấy ngày rồi tiên sinh không kể chuyện cho ta nghe trước khi ngủ, tiên sinh không kể nữa ư?

Yến Thần nhìn ánh mắt mong chờ của nó, vô tình nói: - Thế con đã chép hết sách ta giao chưa, những chữ dạy con trong mấy ngày nay đã nhớ hết chưa? 

Bình thường Thẩm Ly rất ngoan, nhưng hễ bắt nó viết chữ thì không biết sao lại bướng bỉnh như thế.

- Vậy, nếu A Ly chép sách xong, tiên sinh sẽ kể chuyện cho con nghe ạ?

Yến Thần nhìn Thẩm Ly trước mắt, tự nhiên thấy hơi buồn cười, đánh bàn tay còn không viết, nhưng nghe kể chuyện thì lại viết?

- Con chép xong rồi hẵng nói.

Yến Thần cảm thấy tính khí của mình đã bị nó mài mòn đến chẳng còn gì, có đôi lúc hắn nghĩ, mình thật sự có thể làm thầy của người khác một cách điềm tĩnh như vậy ư, hầy, chẳng phải cũng chỉ vì miếng cơm manh áo thôi sao, Thẩm Quy Ly à, ngươi mau nhớ lại đi, hắn hơi nhớ cái giường của mình rồi.

Thẩm Ly viết từng nét một chép Tam Tự Kinh, nhưng bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng xôn xao, đôi vợ chồng Thẩm gia đã lâu không gặp xuất hiện trước cửa thư phòng, Yến Thần bước tới hành lễ, Thẩm Ly cũng buông bút nhào vào lòng Thẩm phu nhân, hình như Thẩm phu nhân có hơi không đành lòng, nhưng vẫn mở miệng: - A Ly, tỷ tỷ con sắp làm Quý phi rồi, con có muốn giúp tỷ tỷ không?

Thẩm Ly vui vẻ ngẩng đầu lên: - Quý phi là gì? A Ly có thể giúp được tỷ tỷ thật sao?

Yến Thần nhìn đôi phu thê trước mặt, một dự cảm chẳng lành trỗi dậy trong lòng, quả nhiên.

- Quý phi thì phải có gia thế trong sạch, ba đời tổ tiên không được mắc bệnh, A, A Ly, con giúp tỷ tỷ con đi, được không?

Thẩm Ly chớp đôi mắt to tròn: - Con phải giúp thế nào ạ?

...

Yến Thần nắm tay Thẩm Ly, nhìn cảnh bọn họ xóa tên Thẩm Ly ra khỏi gia phả ở từ đường, thật nực cười, vì để con gái trở thành Quý phi mà cắt đứt quan hệ với chính con trai của mình, nếu không phải bọn họ đã có một đứa con trai khác, liệu có làm như vậy không?

Thẩm phu nhân tỏ vẻ hổ thẹn đứng trước mặt Yến Thần, lấy ngân phiếu đang cầm ra: - Đây là số tiền ta chuẩn bị cho các ngươi, mấy ngày nữa Quý phi nương nương sẽ trở về tế tổ, ta sắp xếp một ngôi nhà ở ngoại thành cho các ngươi, các ngươi cứ ở tạm chỗ đó trước đi.

Yến Thần nhìn ngân phiếu trong tay nàng, hắn rất muốn cứng rắn từ chối, nhưng mà không thể, hắn chẳng có chút kỹ năng sinh tồn nào cả, nếu không nhận thì cả hắn và Thẩm Ly sẽ chết đói, vì thế hắn nhận ngân phiếu: - Phu nhân, ta nhất định sẽ chăm sóc thiếu gia thật tốt. 

Nói xong, hắn không thèm nhìn vẻ mặt của Thẩm phu nhân, dẫn Thẩm Ly bước lên xe ngựa đến vùng ngoại thành.

Yến Thần cũng không dám nhìn Thẩm Ly, chỉ ôm nó thật chặt, sau một lúc lâu, Thẩm Ly kéo ống tay áo của hắn, nhỏ giọng hỏi: - Tiên sinh, ta không còn cha mẹ nữa rồi sao?

Yến Thần thấy lòng mình chua xót, cúi đầu nhìn biểu cảm của Thẩm Ly: - Không sao, con vẫn còn tiên sinh mà.

Cuối cùng Thẩm Ly cũng bật khóc thành tiếng: - Tiên, tiên sinh, có phải vì ta là đứa ngốc nên cha mẹ mới không cần ta đúng không, A Ly đã làm gì sai, vì sao bọn họ không cần ta nữa?

Yến Thần ôm nó chặt hơn, nhè nhẹ vỗ lưng nó rồi an ủi: - Không sao, không sao, A Ly không làm sai gì cả, A Ly vẫn còn tiên sinh mà.

Chưa bao giờ Yến Thần muốn ảo cảnh kết thúc như lúc này, hắn không chịu nổi khi thấy Thẩm Ly khóc, trái tim hắn cũng nhói đau theo, sao lại đối xử với đứa nhỏ này như thế.

Vào giây phút này, hắn rõ ràng nhận ra rằng, đây là Thẩm Ly, một đứa nhỏ chưa từng làm sai điều gì, nhưng lại phải gánh chịu sự cay nghiệt vô tận của thế gian.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play