Lưu Phùng Xuân nghẹn ngào không nói nên lời, cơ thể bắt đầu run rẩy.
Sở Phi lập tức đặt gậy xuống, vỗ nhẹ vào lưng Lưu Phùng Xuân, giọng nói của anh cũng run rẩy: “Em hiểu, em hiểu hết mà.”
Sở Phi quá hiểu cảm giác bị đè nén và bất lực này. Khi những đồng đội quanh anh trở thành những thân thể không nguyên vẹn, chỉ còn lại những phần thừa, khi đó, hàng phòng thủ trong lòng anh đã sụp đổ hoàn toàn. Những tiếng gầm thầm và khóc lóc không thể mang lại sự sống cho những đồng đội đáng yêu này, Sở Phi muốn cứu tất cả mọi người, nhưng cuối cùng thì sao chứ? Anh chỉ có thể đứng ngây ngẩn, ngốc nghếch, vung vẩy những cơ thể đã kiệt sức, rồi chờ đợi cái chết.
“Nhưng hiện giờ chúng ta đều khỏe cả rồi.” Trong phòng y tế yên tĩnh, Hồ Bảo cất tiếng lớn: “Anh Lưu ơi, anh nhìn bọn em nè! Bọn em vẫn còn đây mà!”
Hồ Bảo nói vậy với nụ cười nhưng đôi mắt lại ươn ướt, đỏ hoe.
“Đúng thật là! Nếu người ngoài không biết thì chắc sẽ tưởng em gặp chuyện gì nghiêm trọng lắm đấy! Sao mọi người lại buồn quá vậy?” Quan Sơn Tước cũng cố gắng làm không khí nhẹ nhàng hơn, rồi cố ý nói một cách thần bí: “Có điều, sau khi em bị thương, có một chuyện rất khó tin đã xảy ra.”
“Chuyện gì vậy?” Hồ Bảo tiếp lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía Quan Sơn Tước.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT