Ban đầu, Phó Dư Vân vẫn còn đứng ngoài cửa phòng tắm giải thích nhưng khi thấy Sở Phi không đáp lại, cậu ta đành rời đi trong tuyệt vọng.
Ngồi trong phòng tắm, nghe những lời giải thích ngoài cửa, Sở Phi chỉ thấy nực cười. Anh tự giễu bản thân vì đã không nhận ra người yêu dẫn đường của mình lén lút qua lại với lính gác khác sau lưng, thậm chí trong thời khắc nguy cấp nhất còn phản bội mình, khiến cả đội Thanh Trừng số Một bị diệt vong trong thảm kịch.
Đúng, tuy rằng đó chỉ là giấc mơ của Sở Phi nhưng cũng là hiện thực khủng khiếp mà anh từng trải qua. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra, một giây trước còn cảm nhận rõ ràng cái chết đến gần, giây sau tỉnh dậy lại phát hiện mình đang ở trong Tháp.
Nhìn đồng hồ, anh đã quay trở lại ba tháng trước khi thực hiện nhiệm vụ cấp A đó.
Quá phi lý, não bộ Sở Phi như đóng băng, cả ngày hôm qua chỉ nằm bệt trong Tháp, mơ màng không biết thực hay mơ. Hôm nay là ngày thứ hai anh được sống lại.
Tái sinh...
Trước kia, Sở Phi không bao giờ tin trên đời có chuyện như vậy nhưng giờ anh lại chấp nhận, mang trong lòng sự kính sợ và biết ơn.
Có lẽ ông trời đã cho anh một cơ hội thứ hai.
Nghĩ vậy, Sở Phi mặc đồng phục, rời khỏi phòng, đi đến phòng huấn luyện mô phỏng thực cảnh dưới tầng tám của Tháp. Giờ đang là giờ nghỉ trưa, hành lang vắng tanh, thang máy khi vận hành phát ra tiếng ngân vang như từ trong khe nứt vọng lại.
“Đã đến tầng hầm thứ tám.”
Cửa thang máy mở ra, Sở Phi ngẩng đầu lên, thấy một người đứng đó, đôi mắt lập tức cay xè.
"Ôi trời! Đây chẳng phải là Đội trưởng Sở sao? Cuối cùng cũng tới rồi, hôm qua tôi ngồi chờ mãi cũng không thấy anh ." Lăng Liễm vừa nhìn thấy Sở Phi đã hào hứng kéo anh ra khỏi thang máy: "Sao thế? Không phải ngày nào cậu cũng đến đây à? Suýt chút nữa tôi còn tưởng hôm nay cậu cũng không tới, đang nghĩ nếu cậu định buông xuôi thật thì tôi - đội phó - có khi sẽ được thăng chức đấy!"
Vẫn là giọng điệu ngả ngớn quen thuộc, Sở Phi cố nén nỗi buồn trong lòng, nở một nụ cười nhẹ: "Biết ngay là cậu luôn nhắm tới vị trí đội trưởng của tôi mà." Vừa nói, anh vừa vỗ vai Lăng Liễm, ánh mắt lướt qua người đồng đội từng cùng mình kề vai chiến đấu.
Người từng bị dị thú nuốt đến mức chỉ còn lại một cánh tay giờ đây lại đứng nguyên vẹn trước mặt mình khiến Sở Phi vừa xót xa vừa cảm thấy may mắn.
Anh nhất định không để bi kịch lặp lại. Nghĩ vậy, Sở Phi chỉ vào phòng huấn luyện: "Đấu một trận chứ?"
"Được thôi, tôi đang chờ cậu tới thi đấu đây này!"
Cả hai nhìn nhau cười rồi lần lượt bước vào hai phòng huấn luyện, chọn chế độ thực chiến cấp A.
Sở Phi hít sâu một hơi, chọn trang bị quen thuộc của mình - khẩu SR-3. Khẩu súng này có tích hợp dung dịch chuyên dụng để phân giải và làm tê liệt cơ thể dị thú, công lực rất mạnh Nhưng điểm yếu là dung dịch sẽ cạn kiệt, đến lúc đó chỉ còn cách dựa vào chính mình.
"Cửa sẽ mở trong giây lát. Thực chiến cấp A sẽ bắt đầu sau 3 giây đếm ngược. Xin mời lính gác chuẩn bị."