Úc Văn Yến lỡ lời nên cảm thấy hối hận trong mấy giây, rồi anh thầm nghĩ nói cũng lỡ nói rồi giờ mà giải thích thì mất mặt quá. Anh tuyệt đối không làm chuyện mất mặt đó nên anh che dấu biểu cảm không cần thiết của mình, vai hơi chùng xuống và đứng yên một cách bình thản. 
Đèn hành lang ở sau lưng anh nên ánh sáng bị ngăn lại, mà Tuyên Dụ thì đang đứng ngẩng đầu lên trong cái bóng của anh. Do quá tối nên không nhìn rõ, anh không kiềm được mà nheo mắt lại, có chút sốt ruột muốn hiểu được biểu cảm của cô. 
“Câu nói vừa rồi…”
” Ừ, anh nói không sai.” 
Cô buồn bực ngắt lời, tốc độ phát âm rất nhanh, chỉ sợ bại lộ sự run rẩy ở cuối câu.  
Khoé mắt Tuyên Dụ đỏ lên, cô cúi đầu xuống, phần tóc mái sau tai rủ xuống che khuất màu đỏ nơi khóe mắt. Nỗi chua xót trào lên từ đáy lòng nuốt chửng đi giọng nói của cô.
Câu trả lời của cô hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Úc Văn Yến. 
Có lẽ đã quen việc châm chọc lẫn nhau nên khi cô đột nhiên thuận theo thế này thì anh lại trở thành người lúng túng nhất.
“Không còn sớm nữa, tôi đi trước, nếu có vấn đề gì anh cứ liên lạc với Đường Phục Tông.” Tuyên Dụ nói xong không đợi anh trả lời mà xoay người bước nhanh tới thang máy rồi nhấn liên tiếp nút xuống tầng hai lần nhưng không sáng. Cô sợ người đàn ông phía sau có động tĩnh khác nên vội vàng nhấn thêm một lần nữa.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play