Thẩm Thông bị dọa sợ, giãy khỏi lòng Thẩm Y Y, chạy đến ghế sô pha, cúi đầu tiếp tục nghịch khẩu súng gỗ nhỏ của mình.
Cậu bé giận dữ nghĩ, đợi cậu bé lớn lên, nhất định sẽ cho Thẩm Y Y biết tay!
Trước đây Thẩm Y Y nói vậy, Thẩm Hồng Huyên cũng cho qua, dù sao con bé cũng không lớn hơn Ninh Ninh mấy tuổi, một con bé trẻ tuổi như vậy sao có nhiều tâm cơ được?
Nhưng hôm nay, ông ấy nói: "Thẩm Thông, sao lại thế?"
Khương Ngọc Linh đi đến ghế sô pha, ôm con trai vào lòng: "Thấy Ninh Ninh giỏi giang như vậy, đương nhiên em cảm thấy vui rồi, chỉ là hôm đó đúng lúc có sấm sét, trời tối sầm lại, thằng nhóc thối tha này ướt sũng chạy về, anh cũng biết em nhát gan mà, nên giật mình thôi."
Thẩm Thông không phục ngẩng đầu lên: "Mẹ chính là người ném hết báo xuống đất, còn nói có ma nữa!"
"Con nói bậy bạ gì đó!" Khương Ngọc Linh cuống lên, đặt con trai xuống, đi đến bên cạnh Thẩm Hồng Huyên: "Em nghe thấy tiếng sấm sét, sợ quá nên làm rơi đồ xuống đất thôi. Chúng ta đều là người vô thần, trên đời này làm gì có ma chứ!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play