Thẩm Hồng Huyên quan sát vẻ mặt của cô, cân nhắc mở miệng: "Ninh Ninh, có phải con vẫn còn giận ba không? Cái dây chuyền dì Khương con đeo hôm đó thật sự không phải của mẹ con, đồ mẹ con để lại, ba không cho ai động vào, sau này đều là của con."
Ninh Ninh chắc chắn vẫn còn giận nên mới không muốn ông giúp vào bộ đội.
Thẩm Kiều Ninh hồi tưởng lại một chút, nhớ ra đây là nguyên nhân chính khiến cho một năm trước nguyên chủ khí thế hùng hổ muốn xuống nông thôn.
"Đương nhiên đều là của tôi, bà ấy lại không có con cái khác." Trong sách sau khi nguyên chủ chết, những thứ này cuối cùng đều bị Thẩm Y Y và em trai cùng mẹ khác ba của mẹ kế Thẩm Thông chia nhau, nếu nguyên chủ biết cái dây chuyền giả khiến cô tức giận xuống nông thôn này vốn dĩ là kế hoạch của Thẩm Y Y, phỏng chừng có thể tức giận sống lại.
Lần này, cô sẽ giữ gìn những thứ mẹ cô để lại, những người khác đừng hòng nhúng tay.
Thẩm Hồng Huyên gật đầu, ông cảm thấy với nền tảng của Ninh Ninh, muốn tự mình thi vào đoàn văn công bộ đội e là có chút khó khăn, nhưng lo lắng đứa trẻ lòng tự trọng cao nên ông không nói ra, chỉ nói: “Con muốn làm gì, ba đều ủng hộ con.” Dù sao có ông ở đây, vẫn có thể giúp đỡ.
Thẩm Kiều Ninh nghe thấy lời ông, ánh mắt lóe lên, cuối cùng vẫn hỏi: "Mọi người vội vàng đến đây như vậy là cho rằng tôi xảy ra chuyện gì sao?"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT